Lãng quên
Có nguyên nhân ở mỗi sự lãng quên
Lặng lẽ rêu lên dọc thân cây vỡ nứt
Nơi sét đánh vào. Để xóa đi dấu vết
Cả ký ức về một thời nó đã lớn lên
Lãng quên – đó là phương kế vẹn nguyên
Một lời thề như dây trường xuân cuộn lại
Dưới bàn chân trần của tự do
Lãng quên – đó là sự cứu rỗi thuần khiết nhất
Người đang quên tình yêu
Thậm chí cả người đang quên cả tiếng mẹ
Để sống sót cô độc, đơn sơ, không nơi nương tựa
Lãng quên – nơi chạy trốn cuối cùng.
Blaga Dimitrova (người Bulgaria).
0 Chia sẽ:
Post a Comment