Cuộc chạy trốn giữa ban ngày
Mình đang bồng con đi thế nào mà lạc vào 1 nơi hòan tòan xa lạ. Chỉ có thể nhận ra đây là 1 Công Ty lớn nào đó !! Nhưng không phải lạc vào phòng GĐ hay nơi sang trọng, mà là .....1 dãy phòng ăn !!! Đang tìm lối ra thì đụng ngay 1 "gã". Nhìn hắn không có vẽ gì đàng hòang (trong thâm tâm lại nhận ra kẻ đứng trước mặt là người không tốt) mà còn có vẻ kiếm chuyện! Gay go!
Hắn hỏi vẽ khiêu khích mất dạy :Đi đâu?
Sau 1 thóang suy nghĩ mình vung tay ...tát gã: Biết ai đây không mà hỏi xất xược! (Mình mong hắn nghĩ mình là cấp trên gì gì đó nên mới làm thế)
Hắn có vẻ sợ sệt, đứng im ( chắc trong đâu là dấu hỏi lớn : Mình là ai? )
Mình quay lưng đi, cố tình kiểm sóat để không phải ..bỏ chạy! Lòng thấp thỏm.
Kín đáo quay lại. Chết, hắn đi theo.
Mình cố thóat ra khỏi Công Ty ( gì gì đó) và đi , chọn 1 con đường có nhiều người qua lại. ( sao lúc này không thấy con mình đâu nữa , chỉ có 1 suy nghĩ ...đi tìm con!! )
Hắn vẫn theo dấu chân mình. Lòng lo sợ, mình cứ đi, len lõi vào ngóc ngách, chen vào chốn đông người ( vẫn cảm nhận hắn và sự hăm dọa phía sau) . Mình trốn vào bệnh viện, sàng vào sở công an. Vẫn cái cảm giác không an tòan chụp phủ. Đôi mắt hắn vẫn đâu đó.
Trong ý nghĩ lúc này là phải tìm về đường CMT8, nhưng đi từ Hàm Nghi sao mình không ngang qua đừơng CMT8 mà giờ lại ở Lê Hồng Phong !!! Có sự giục giã phải về CMT8, nơi đó có con mình đang đợi !!! Nó không có ai bên cạnh.
Mình quay lại, cố định hướng trở về . Sự giục giã lúc này chóang hết tâm trí, mình quên hẳn cái gã nguy hiểm với đôi mắt cáo phía sau. Mình có cảm giác sắp mất con. Phải nhanh chóng trở về.
....... Phải tìm con.
Trong sự lo sợ đến tuyệt vọng ....Mình tỉnh giấc!!
Thì ra chỉ là 1 giấc mơ ...giữa ban ngày, đang online, chỉ khép đôi mắt lại mà mình chìm vào giấc ngủ sâu ..với cơn Ác Mộng!!
Cảm giác lúc này vẫn chưa thóat khỏi cơn ám ảnh của ác mộng. Sao buồn thế này! Lo sợ thế này! và ...cả người nhức mõi thế này ( nằm sai tư thế khi ngủ rồi) .
0 Chia sẽ:
Post a Comment