Kỷ Niệm
(ô hô, cái máy tính nảy vẫn còn lưu lại tất cả kỷ niệm của mình, dùng mấy bữa giờ mà không biết !!)
Cho duy nhất 1 người
Đừng bao giờ hỏi tại sao trên trời có nắng, cũng đừng bao giờ hỏi vì sao có kẻ tránh nắng đi tìm mùa đông. Trên đời này chẳng bao giờ có hai tâm hồn giống nhau cùng tìm, cùng thấu hiểu nhau thật sự, chẳng bao giờ có cái người ta gọi hạnh phúc đơn sơ.
Hãy mỉm cười vì đã là người nhìn thấy nắng, hãy vui lên vì đã có mùa đông cho một kẻ đi tìm, hãy hạnh phúc vì mình đang đi tìm hạnh phúc và đừng bao giờ lên tiếng hỏi vì sao.Đôi khi tiếc sao một phút dừng chân lắng nghe, để thân mình dăm giây hóa ra thành thánh thiện, sáng lòe mình một cách đáng thương sao. Đôi khi uất sao tim mình chợt vỡ, nhận nỗi đau để mắt lệ nghẹn ngào. Cũng vậy, đôi khi cười vì người ta chửi rủa, sỉ vả mình chẳng chút tiếc thương. Ừa, bởi vì con người ta là thế, có bao giờ đặt mình vào vị thế người ta. Nếu như họ đang là ta ấy nhỉ, chẳng biết khóc hay cười cho trọn câu. Vậy đó, trời sinh chi thế nhân cái miệng, để suốt ngày nhìn quẩn nhìn quanh, rồi đâm chê chích chọt hả hê tháng ngày.
Tôi rất biết người yêu tôi rất mực, tôi tôn trọng tình yêu người theo đúng nghĩa thiêng liêng.
Cao lắm, đẹp lắm, nên tôi hồ không dám với. Chỉ lặng nhìn, kính ngưỡng thánh tin.
Hãy để đó, tình yêu như ánh nắng, để có người mỉm cười đã bát gặp ngày nao.
Hãy để đó, mùa đông sầu lạnh lẽo, để có người biết nắng quý bao nhiêu.
Đừng vươn đến, đừng oán than trách hận, bởi tình yêu, hai chữ chẳng để sở hữu cầm tay.
Bức thư này viết cho người mang tội... người mang án yêu tôi suốt đời, như một lời giải ban ân xá. Kẻ tội tù xin hãy tự tháo gông, hãy tự đi khỏi ngục của chính mình, bởi chẳng ai nhốt ai vào ngục tối, chỉ chính người xây dựng đá bao quanh. Hãy ra đi trong ngày mới trong lành, giữa tình yêu cuộc sống bao la. Hãy ra đi để thấy lại chính mình, mình đẹp nhất hơn muôn vàn mọi thứ, mình là một phần của cuộc sống đáng yêu. Giải thoát đi khi đi trong dòng nắng, coi như là nắng làm săn đẹp làn da, để mình vẫn là mình, đáng yêu như muôn thuở, như tự nhiên người vốn là điều hữu hảo, rạng ngời hơn cả ánh nắng kia. Vậy, tại sao không cúi mình rũ bỏ, thoát ra nắng để thấy mình sáng đến bao nhiêu. Và lời cuối, chúc phúc người muôn thuở. Tôi trở về phía mặt trời nắng đượm, nơi đó thuộc về tôi, không là thế giới của người. Hãy bước đi và đừng hỏi tại sao. Bởi ngày nao tình kinh xưa đã nói "....Như con chim bạc lượn vòng nắng xanh.... Hãy đi thẳng hướng nam, nơi có đoá hoa vàng, đang ẩn mình chờ đợi...
Tạm biệt người,
Bài này mình viết cho anh khi chia tay trong thời yêu nhau, nay lấy lại lưu vào blog thỉnh thỏang đọc lại ...để cười !!!
0 Chia sẽ:
Post a Comment