Thi hoa hậu - U30
http://www.webtretho.com/forum/showpost.php?p=1048096&postcount=244
hehehe, các bác vote em ...vài phiếu nhá, "giật" được giải em mời các bác 1 chầu .....
Gớm , mẹ đi thi mà con cứ lăn tăn!
Có thể đạt mục tiêu bằng mọi cách, nhưng không bằng mọi giá...
Tôi thu tôi bé lại, làm mưa tan giữa trời ...
"Bằng cách sống cuộc đời của mình, chúng ta đang nuôi dưỡng sự chết" ( Trích từ "Rừng NaUy" Trang 495) .
Vì vậy, theo tôi nghĩ...Nếu không thể làm cho cuộc sống mình dài hơn thì chúng ta có thể làm cho nó tốt hơn.
"Trí tuệ giàu lên nhờ nó nhận được. Trái tim giàu lên nhờ nó cho đi"
| ||
|
http://www.webtretho.com/forum/showpost.php?p=1048096&postcount=244
hehehe, các bác vote em ...vài phiếu nhá, "giật" được giải em mời các bác 1 chầu .....
Gớm , mẹ đi thi mà con cứ lăn tăn!
Mình chẳng hiểu nổi tậm trạng mình đêm qua như thế nào nữa. Sao lại có cảm giác chờ đợi? Chờ ai?
Âm thanh của tiếng xe quen thuộc?
Mùi hương ngay ngáy ùa về từ quá khứ?
Tất cả đã xa rồi, đã rất xa rồi, có chăng đó là 1 chút dư thừa còn đọng lại từ cõi xa xăm trong lòng ta.
Ngồi trên phòng ru con ngủ. Nghe tiếng mưa và khỏang không gầm gừ tiếng sét. Ghé mắt nhìn xuống đường bằng khe hở của cánh cửa. Mưa lớn! Mình ở gần sông nên thấy lạnh lạnh những khi trời mưa thế này. Lúc này mình thèm lại được ngồi giữa cái lạnh và ..ngắm mưa!
Đắp cho con cái mền xinh xinh, mình xuống nhà. Giờ mới 9h tối. Bé Thủy đang dọn dẹp, lau nhà.
Bước ra sân , nhìn xung quanh vắng đến lạnh. Những quán café cóc dọc bờ sông đã thu dọn từ lúc nào. Ngồi ở bộ bàn ghế tre mình ngắm mưa , và cảm nhận cái lạnh đến se lòng!
Từ ngày mình đến đây mình nhận được nhiều cái nhìn thắc mắc lẫn 1 chút cảm thông của dân sống gần đây, Có lẽ họ thắc mắc vì thấy nhà mình sao chỉ có hai mẹ con? Và họ cảm thông cũng vì thấy nhà mình chỉ độc mẹ độc con!!
Lúc này mình chợt nhớ đến lời của 1 người bạn. Nếu mình cứ dựa dẫm tinh thần vào 1 ai đó. 1 bờ vai nào đó, đến khi bờ vai ấy bỏ đi thì mình sẽ bị chới với và hụt hẫng. Lúc trước mình đã từng như thế, mình đã hòan tòan dựa dẫm tinh thần vào 1 bờ vai. Nay mình đã nhận ra rất nhiều điều, kể từ ngày độc thân gánh vác trách nhiệm đời mình và con. Mình đã không còn cần 1 bờ vai nào cả. Chỉ còn niềm tin vào bản thân, niềm tin vào sự kiêu hãnh , và niền tin vào hạnh phúc mộc mạc của hai mẹ con mình.
Dạo này , mình cứ thu mình vào vỏ ốc của chính mình. Mình cảm thấy đơn độc hơn. Nhưng lại có cảm giác an tòan hơn.
Mưa vẫn rơi nặng hạt. Ý nghĩ đứng dưới mưa chợt xúât hiện. Mình đứng dậy và thò 1 chân ra ngoài trời, hai chân, và ...bước hẳn ra . Đứng trong mưa, 1 cảm xúc thật khó tả, nhưng mình đang khóc, chẳng ai nhận ra nước mắt mình, trong bóng tối và dưới cơn mưa thế này.
Bé Thủy thấy, ngạc nhiên nhưng nó mắc cười và hỏi mình tắm mưa à?
Ừ, lâu rồi chị không tắm mưa.
Vừa nói với Thủy mình vừa nhìn xung quanh thấy mọi người đang nhìn. Hơi quê quê, mình bước vào nhà. Dặn dò Thủy đẩy xe vô nhà và kéo cửa cẩn thận dùm trước khi đóng cửa về.
Giờ ngồi đây mình thấy cái lạnh thấm vào đến xương tủy.
Mình đang bồng con đi thế nào mà lạc vào 1 nơi hòan tòan xa lạ. Chỉ có thể nhận ra đây là 1 Công Ty lớn nào đó !! Nhưng không phải lạc vào phòng GĐ hay nơi sang trọng, mà là .....1 dãy phòng ăn !!! Đang tìm lối ra thì đụng ngay 1 "gã". Nhìn hắn không có vẽ gì đàng hòang (trong thâm tâm lại nhận ra kẻ đứng trước mặt là người không tốt) mà còn có vẻ kiếm chuyện! Gay go!
Hắn hỏi vẽ khiêu khích mất dạy :Đi đâu?
Sau 1 thóang suy nghĩ mình vung tay ...tát gã: Biết ai đây không mà hỏi xất xược! (Mình mong hắn nghĩ mình là cấp trên gì gì đó nên mới làm thế)
Hắn có vẻ sợ sệt, đứng im ( chắc trong đâu là dấu hỏi lớn : Mình là ai? )
Mình quay lưng đi, cố tình kiểm sóat để không phải ..bỏ chạy! Lòng thấp thỏm.
Kín đáo quay lại. Chết, hắn đi theo.
Mình cố thóat ra khỏi Công Ty ( gì gì đó) và đi , chọn 1 con đường có nhiều người qua lại. ( sao lúc này không thấy con mình đâu nữa , chỉ có 1 suy nghĩ ...đi tìm con!! )
Hắn vẫn theo dấu chân mình. Lòng lo sợ, mình cứ đi, len lõi vào ngóc ngách, chen vào chốn đông người ( vẫn cảm nhận hắn và sự hăm dọa phía sau) . Mình trốn vào bệnh viện, sàng vào sở công an. Vẫn cái cảm giác không an tòan chụp phủ. Đôi mắt hắn vẫn đâu đó.
Trong ý nghĩ lúc này là phải tìm về đường CMT8, nhưng đi từ Hàm Nghi sao mình không ngang qua đừơng CMT8 mà giờ lại ở Lê Hồng Phong !!! Có sự giục giã phải về CMT8, nơi đó có con mình đang đợi !!! Nó không có ai bên cạnh.
Mình quay lại, cố định hướng trở về . Sự giục giã lúc này chóang hết tâm trí, mình quên hẳn cái gã nguy hiểm với đôi mắt cáo phía sau. Mình có cảm giác sắp mất con. Phải nhanh chóng trở về.
....... Phải tìm con.
Trong sự lo sợ đến tuyệt vọng ....Mình tỉnh giấc!!
Thì ra chỉ là 1 giấc mơ ...giữa ban ngày, đang online, chỉ khép đôi mắt lại mà mình chìm vào giấc ngủ sâu ..với cơn Ác Mộng!!
Cảm giác lúc này vẫn chưa thóat khỏi cơn ám ảnh của ác mộng. Sao buồn thế này! Lo sợ thế này! và ...cả người nhức mõi thế này ( nằm sai tư thế khi ngủ rồi) .
Gần đến ngày chi trả chi phí cho các khỏang rồi. Hic, đến giờ mình chẳng biết đào đâu ra tiền.
Tiền ơi, tiền đến túi bà
Bà để trả nợ chớ bà không ăn
Ôi, đau đầu quá!
Ôi, Ti mới chuyển tới đây ở mà đã có "kẻ thù " rồi. Chiều nay, đang làm trong quán mẹ nghe tiếng con khóc to, chạy ra thấy con đang được chị Thủy dỗ dành. Kêu Thủy hỏi vì sao con khóc thì mẹ mới được biết con và "kẻ thù" mới tác chiến !!
Sao có chuyện này?
Thì ra, hôm qua "anh chàng" kẻ thù của con đã mon men đến chiếc xe đap của con mà đòi cỡi. Con không cho thế là "chàng" ta đánh con té nhào !! Ôi zời ơi, mẹ nhìn kẻ thù của con chắc cũng khỏang ...2 tuổi. Trông cậu ta còi hơn con, nhưng không có vẻ gì là .."yếu" cả!
Bị đánh , con "căm" tới hôm nay. Anh chàng kia hôm nay lại mon men đến. Thấy "kẻ thù" con ...co giò chạy, mếu ! Ôi , Ti mà sợ nhóc 2 tuổi đó à? Hôm trước mẹ thấy con rượt cái anh lớn 4 tuổi mà !!! sao thế nhỉ??? Chị Thủy còn nói con mà thấy kẻ thù là chạy ...nước rút luôn! Lạ thật!!
Nhưng.....
Đang ngồi với mẹ, ti lại phóng ra đi vòng vòng. Nhìn thấy "kẻ thù" của con đang ngồi nhà bên cạnh , mẹ sợ lại có chiến tranh ( con chắc nắm phần thua thiệt) thế là mẹ nhờ chị Thủy đi theo con trông chừng không cho "chiến sự" nổ ra. Con cứ thế lượn qua lượn lại có vẽ ...hững hờ trước mắt kẻ thù. Kẻ thù của con cũng không có thái độ gì là ...phòng bị ! Đùng 1 phát, con phóng thẳng tới "gõ" vào đầu kẻ thù với sự căm hận! Ôi , con làm mẹ chóang. Mẹ la tóang lên với chị Thủy bảo chị bồng con về trước khi con ...lãnh đòn phản công. ( Mẹ chắc mẻm thế nếu kẻ thù con kịp đứng dậy)
Kêu con về, miệng con mếu mếu ( giả bộ) khi ngồi nghe mẹ "giảng" ! Chưa đầy 2 phút kẻ thù con lượn tới với đôi lông mày cau lại tức tối ( ối, nhìn nó mẹ còn sợ, huống chi con- dữ dằn thật ) . Mẹ kêu nó về khi thấy nó cứ cố vươn tới con, trong khi con thì đang bám lấy mẹ. ( Ôi zời, con nít thật lạ) . Con khóc lên khi thấy kẻ thù đứng chình ìn trước mặt mà còn đụng cái bàn tre trước nhà. Con tỏ ý không cho kẻ thù làm thế nên khóc to hơn. ( Đang có khách mà Ti làm thế!! )
Kêu mãi, dọa mãi , kẻ thù con mới quay lưng , nhưng chắc bụng sẽ nói: hãy đợi đấy !! Vậy là 2 đứa hàng xóm "không đội chung trời" !
Ôi, con nít !! Mới 21 tháng mà thế đó. Rõ khổ !!
-"Em sẽ là của anh" !
- Sao anh nói có vẻ "độc tài" thế ?
- Chỉ là "có vẻ" thôi ư?
-oh, lẽ nào anh là kẻ độc tài !! ....
......
Có gì đó khi ta nói với nhau những chuyện này. Nó vượt qua giới hạn của trách nhiệm. Em luôn giữ thăng bằng tối thiểu trong cuộc sống tình cảm của mình. Đặt biệt hơn, ít bị tác động hay áp đặt từ người khác. Bên cạnh đó là bản thân luôn vượt ra khỏi khuôn khổ vốn có. Thế anh có thay đổi được cách sống của em không?
Hỏi vậy, nhưng em biết điều đó là khó thể. Vì nếu ảnh hưởng bởi những tác động, bởi sự áp đặt, lung lay lập trường , có lẽ giờ em đã rất khác, mà cái khác rõ ràng dễ nhận thấy nhất đó là ...không có sự sự tin vào bản thân mình. Cũng như, sẽ không có khả năng làm chủ được chính mình.
Cuộc sống vốn muôn màu, cuộc sống em thì ít có màu hồng - màu xám xịt thì nhiều- nhưng không vì thế nét u buồn ở lâu trên gương mặt em. Trong chuyến ..phiêu lưu này em càng không muốn tông màu xám lại nghị trị. Điều đó dễ thôi, Nếu ta xem đó như 1 cuộc chơi thì sẽ phải hiểu rằng trò chơi sẽ có lúc dừng lại. Nhưng cách dừng thế nào để không phải tiếc, không phải day dứt, không đau thương!
Làm sao để làm được nó, khó lắm phải không? Một khi đã xỏ vào chân ta đôi ván trượt, hãy chắc chắn rằng ta sẽ không bị trượt dài, và có khả năng kiểm sóat được điểm dừng. Khi ấy ta mới tự tin mà mang đôi ván trượt.
...... và luôn nhớ rằng, ta còn nhiều trách nhiệm. Cuộc sống riêng đã có nhiều nỗi muộn phiền, nhiều trăn trở. Vì thế, đừng mang đến cho nhau sự nặng nề. Gặp nhau, hãy chỉ cười, như 1 người tri kỷ.
Sau khi cọn bị tai nạn "chuyện cái tăm bông" đến nay là ngày thứ 2 rồi, mẹ tưởng không có vấn đề gì , vậy mà hôm nay ...tai con mới bị chảy máu. sao kỳ vậy??? !!!
Mang con đến bệnh viện tai mũi họng khám và nghe bác sĩ nói mẹ mới đỡ lo. Thế đó, con bị chấn thương tai ngoài. Bác sĩ bảo không có di chứng gì cũng làm mẹ đỡ lo phần nào. Từ nay mẹ sẽ phải cẩn thận hơn với tính nghịch của con !!
Vậy là uống thuốc rồi sẽ khỏi.
(ô hô, cái máy tính nảy vẫn còn lưu lại tất cả kỷ niệm của mình, dùng mấy bữa giờ mà không biết !!)
Cho duy nhất 1 người
Đừng bao giờ hỏi tại sao trên trời có nắng, cũng đừng bao giờ hỏi vì sao có kẻ tránh nắng đi tìm mùa đông. Trên đời này chẳng bao giờ có hai tâm hồn giống nhau cùng tìm, cùng thấu hiểu nhau thật sự, chẳng bao giờ có cái người ta gọi hạnh phúc đơn sơ.
Hãy mỉm cười vì đã là người nhìn thấy nắng, hãy vui lên vì đã có mùa đông cho một kẻ đi tìm, hãy hạnh phúc vì mình đang đi tìm hạnh phúc và đừng bao giờ lên tiếng hỏi vì sao.Đôi khi tiếc sao một phút dừng chân lắng nghe, để thân mình dăm giây hóa ra thành thánh thiện, sáng lòe mình một cách đáng thương sao. Đôi khi uất sao tim mình chợt vỡ, nhận nỗi đau để mắt lệ nghẹn ngào. Cũng vậy, đôi khi cười vì người ta chửi rủa, sỉ vả mình chẳng chút tiếc thương. Ừa, bởi vì con người ta là thế, có bao giờ đặt mình vào vị thế người ta. Nếu như họ đang là ta ấy nhỉ, chẳng biết khóc hay cười cho trọn câu. Vậy đó, trời sinh chi thế nhân cái miệng, để suốt ngày nhìn quẩn nhìn quanh, rồi đâm chê chích chọt hả hê tháng ngày.
Tôi rất biết người yêu tôi rất mực, tôi tôn trọng tình yêu người theo đúng nghĩa thiêng liêng.
Cao lắm, đẹp lắm, nên tôi hồ không dám với. Chỉ lặng nhìn, kính ngưỡng thánh tin.
Hãy để đó, tình yêu như ánh nắng, để có người mỉm cười đã bát gặp ngày nao.
Hãy để đó, mùa đông sầu lạnh lẽo, để có người biết nắng quý bao nhiêu.
Đừng vươn đến, đừng oán than trách hận, bởi tình yêu, hai chữ chẳng để sở hữu cầm tay.
Bức thư này viết cho người mang tội... người mang án yêu tôi suốt đời, như một lời giải ban ân xá. Kẻ tội tù xin hãy tự tháo gông, hãy tự đi khỏi ngục của chính mình, bởi chẳng ai nhốt ai vào ngục tối, chỉ chính người xây dựng đá bao quanh. Hãy ra đi trong ngày mới trong lành, giữa tình yêu cuộc sống bao la. Hãy ra đi để thấy lại chính mình, mình đẹp nhất hơn muôn vàn mọi thứ, mình là một phần của cuộc sống đáng yêu. Giải thoát đi khi đi trong dòng nắng, coi như là nắng làm săn đẹp làn da, để mình vẫn là mình, đáng yêu như muôn thuở, như tự nhiên người vốn là điều hữu hảo, rạng ngời hơn cả ánh nắng kia. Vậy, tại sao không cúi mình rũ bỏ, thoát ra nắng để thấy mình sáng đến bao nhiêu. Và lời cuối, chúc phúc người muôn thuở. Tôi trở về phía mặt trời nắng đượm, nơi đó thuộc về tôi, không là thế giới của người. Hãy bước đi và đừng hỏi tại sao. Bởi ngày nao tình kinh xưa đã nói "....Như con chim bạc lượn vòng nắng xanh.... Hãy đi thẳng hướng nam, nơi có đoá hoa vàng, đang ẩn mình chờ đợi...
Tạm biệt người,
Bài này mình viết cho anh khi chia tay trong thời yêu nhau, nay lấy lại lưu vào blog thỉnh thỏang đọc lại ...để cười !!!
Vòng vòng trên internet, vào những mục tâm sự, lang thang qua thắc mắc, ghé chơi ở chia sẽ nỗi lòng v.v.v điều mình đọc nhiều nhất lại là tâm trạng các cô gái đang yêu và ...thất tình. Ừ có lẽ họ đang thất tình, nhưng sao cái mình nhận ra là bản thân họ đáng ra không "thê thảm" vậy! Vì họ yêu nhầm những đàn ông có vợ mà phóng đãng. Cách của các cô yêu cũng nồng nhiệt và hết mình. Cũng đam mê và khát vọng. Nhưng rồi chính họ lại đi than thở tình yêu ...của mình. Mà phải thôi, Các cô ấy không nhận ra, nhưng dù qua cách viết vụng về, chắp vá của các phụ nữ này đầu mình lại hình dung ra các cô chỉ là 1 món đồ chơi không mất tiền mua của các ông chồng phóng đãng. Có lẽ các cô cũng được nhận những lời có cánh của người đàn ông mình yêu. Cũng nhận được lời hỏi han chăm sóc. Nhưng các cô không và cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sau 2 phút buông lời có cánh đấy. Người đàn ông phóng đãng quay lưng đi với cái cười nữa miệng hả hê , thỏa mãn, ngạo nghễ. Rồi nhanh chóng vứt đi cái tình yêu tạm bợ anh ta xây lên để tung hỏa mù ( mà có thể không phải chỉ 1 cô nhỉ) . Vì anh ta không thể đem tình yêu đó về nhà, nơi anh ta có 1 người vợ hết lòng và những đứa con xinh xắn. Chỉ tội thay cho các cô gái kia, vẫn đang ảo mộng 1 mối tình!!
Có thể thời buổi này chuyện này không hiếm gặp ( nhà mình cũng có 1 gã phóng đãng vừa đi ra, cẩn thận các cô nhé ) Đừng tự hạ thấp mình để làm 1 món đồ chơi. Đừng bao giờ sống mà lý trí bị lệ thuộc, đừng bao giờ tự hào khi biết mình là đang sỡ hữu cái "ngu" của con thiêu thân !!! Cũng đừng bao giờ tự hào với 1 tình yêu đi vay mượn ...
((Spam! ) Nhưng...đâu đó vẫn còn 1 tình yêu sét đánh. Đánh nhầm ( chính xác là đánh nhầm ) vị trí rồi. Mình tự hỏi đó có phải là sét đánh? Hay chỉ là "say nắng" thôi? Cũng may là đã control thật tốt. Không xê xích tí nào, Ah không, Có trầy da chút xíu, nhưng sẽ nhanh chóng lành
Hôm nay con nghịch ngợm lấy bông tăm khóay lổ tai xong thì để luôn bông tăm tòn ten trên tai mình. Nghe tiếng con khóc thét lên mẹ run bắn người. Trời ơi, con để bông tăm như thế và nằm xuống. Mẹ đến rút ra mà đau đớn. Mẹ không biết có sao không nhưng chắc chắc rằng tại nạn này đã làm ảnh hưởng đến ..tai ngòai của con. Vừa dỗ con nín vừa tìm đồ cho con để đưa con đến bệnh viện khám thì ..ba con đến. Mẹ như vớ phải phao cứu sinh khi có ba con đến đúng lúc. Nói lại tình hình của con và kêu ba giúp cùng mẹ đưa con đến bệnh viện. Ba con xem xét một hồi và nói: Không sao đâu, chưa chảy máu mà!!! nếu có gì thì đã sưng và chảy máu rồi !! Môt thóang ngỡ ngàng và lòng mẹ buồn vô hạn. Nhìn ba con bình thản vô tư mà sao mẹ xót cho con thế !!
Hôm nay mẹ không có đủ tiền để đưa con đi khám, con ráng ngày mai vậy con nhé. Mai mẹ sẽ nhờ cô giáo theo dõi xem con có triệu chứng đau hay gì không, nhưng dù sao mẹ cũng phải đưa con đi khám mới có thể yên tâm được.
Hôm trước đưa con đi chích ngừa mẹ thấy 1 bé trai khỏang 4 tuổi, tai của bé ấy bị chảy mủ, nhìn ba cậu bé ấy nhét bông gòn vào cho đứa con mẹ định hỏi tai bé bị gì nhưng lại thôi khi thấy họ chuẩn bị đi. Nhưng mẹ đóan chắc là cậu bé ấy bị viêm tai giữa. Có lẽ cũng dễ điều trị thôi nếu cho điều trị sớm thì chắc không biến chứng gì.
Nghĩ, nếu mẹ bị bông tăm thọt mạnh vào thì đau đớn biết mấy huống chi con chỉ là đứa trẻ mong manh. Mẹ mong rằng con sẽ không bị gì cả...như lời ba con nói !
Nhưng dù sao vẫn phải đi kiểm tra con ạ.
Sáng nay, tranh thủ lúc vắng khách, mình phóng lên phòng ...online . Vừa "sáng đèn" anh vào say hi. Nhớ lại từ bữa giờ khai trương quán anh chưa đến ủng hộ như đã hẹn!! Mình làm ngay khổ nhục kế:
Anh đến ủng hộ đi, hôm nay có cari gà, mai hết nấu rồi.
Oh, thế thì không thể bỏ lỡ. Lát anh ghé!
Chat chít 1 hồi, anh đi như đã hẹn, ừ 11h hơn rồi. Anh đến đi, em đợi nhé!
Ngồi một hồi , mình chạy xuống khi nghe tiếng khách vào. Ồ, là khách quen gần đây, mấy "tay" trẻ măng này là khách quen của quán. Mình bị cuốn vào công việc pha chế!
Lại có 1 khách vào, mình nhận ra ngay đây là "ông " khách đã đến ủng hộ 1 lần rồi, Sau ngày khai trương thì phải. Hớn hở mình nghĩ thầm: Khách đến uống mà còn quay lại là ..ok rồi. Vị này làm mình ấn tượng ngay lần đầu đến quán ủng hộ, 1 phần vì hắn ủng hộ mình vào những ngày đầu tiên mở quán, đó là những ngày còn nhiều sự thiếu xót. 2 là ...trông "hắn" cũng rất ...Manly !!
Đang đưa drink list bỗng hắn nhìn về phía cửa kính và hỏi: Ở đây có bán đồ ăn à? ( Mừng thầm) Dạ, có cari gà. ...Suy nghĩ 1 thóang, hắn gọi ... 1 phần ! Ô, la la, sao mình bán được mà muốn khóc thế này.
Ngồi đợi mãi không thấy người ...hẹn hò, Hơi thất vọng tí. Nhìn sang thấy anh "Manly" đẩy tô cari gà ra 1 bên ( dấu hiện không ăn nữa) hầu như còn nguyên tô. Mình chột dạ: Sao thế nhỉ?? hắn chỉ ăn 1 tí nước cari với bánh mì !!
Mình shock nặng!!
Chạy tới hỏi: Ủa, sao vậy anh?
Anh Manly: Béo quá!!
Tức và rủa thầm: Trời , em đâu có nấu dầu, mỡ gì đâu! Chỉ là nước dừa và sữa thôi, anh ăn đi, để em lấy thêm bánh mì nhé? hic, mình nhận lại cái ...lắc đầu!!
Hết giờ nghỉ trưa uống càfe nghe nhạc , Nhiều khách thanh tóan đi về làm. Lòng không vui , mình lại online sáng đèn.
Lại thấy người hẹn hò...say hi. Mình xả luôn!
Anh nói đến mà không đến, làm em đợi! Thôi, không chơi với người thất tín!!
Trời, làm gì mà năng lời thế? Không hỏi anh ăn cari ngon không à? ;o)
(Chóang, hình như là anh chàng ...manly!!!) Là anh sao ??? Ối zời, vậy là anh đến hai lần rồi mà không nói!!
Anh Manly : Vì anh không biết tiếp cận như thế nào?
( Buồn cười thật!) Thế gặp em có shock không?
Anh Manly: Gặp lần đầu ngạc nhiên, lần sau thì cuốn hút.
( Anh Manly không biết là bản thân anh cũng cuốn hút nhỉ ) Chết dỡ, vậy gặp lần 3 là ..không xong rồi!! ;o)
Anh Manly( cười hìhì) : Em mu'ôn khuyến cáo với anh điều gì?
.....
Chat tiếp trong không khí vui ..miệng cứ tủm tỉm. Bụng thì tức anh ách cái tô cari !! ( Anh chàng manly sợ mập!!! )
Mình thèm có ai đó chia sẽ niềm vui quá. Khách lạ đến đông và ủng hộ nhiệt tình làm mình vui ...muốn khóc!
Thanks alot!
Ôi, 1 buổi sáng khởi đầu thật tốt, hy vọng chiều nay cũng thế.
Cứ thế này thì không cần phải chuyển chỗ đâu nhỉ.
Hôm nay mình vui vì quán mình có nhiều khách lạ đến. Mình hỏi han và được họ chấm điểm tương đối khá cho quán, cách design...hihi, từ từ khách sẽ nhừ.
Dù biết rằng tháng đầu sẽ lỗ nặng nhưng mình hy vọng ..không lỗ nhiều quá!! Hic, lấy đâu ...chi cho nó đây.
hôm nay mình cũng thấy lòng ...không ổn. Ta ơi, cố lên, chỉ chút xíu nữa thôi!!
http://webtretho.com/forum/showthread.php?p=1020130#post1020130
Chồng tôi không đến nỗi trơ tráo đến thế nhưng đọc lời của bạn tôi chạnh lòng khi nhớ lại việc chồng tôi ung dung ra ngoài nói mình chưa có vợ với những người đàn bà !! Điều đó khác nào phủ nhận đứa con đỏ hỏn lúc bấy giờ của tôi! Hình như loại đàn ông này xem con mình cũng chỉ là 1 con "nòng nọc" trong hàng ngàn con "nòng nọc phung phí " khác mà thôi !!
Lúc bấy giờ chồng tôi có thể ngồi hàng giờ với những người đàn bà, nhưng chưa bao giờ ngồi với con tôi quá 5 phút. Có thể sợ các cô nàng buồn nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng những việc làm đó sẽ tổn thương tôi. Có thể nói với tôi là bận việc, công việc ngập đầu , đừng nhờ anh những việc linh tinh, nhưng có thể bỏ thời gian đưa đón các nàng, có thể ngồi với các nàng đến quá đêm!! ...
Hạng đàn bà mà yêu và dành giật chồng người khác thì ..cũng xứng đôi với những người đàn ông này lắm. Nhường đi thuybibo.
Dù gì chị cũng còn người thân, tôi thì khác, hy vọng và tương lai của tôi là chồng và con, nếu mất đi thì tôi là con số không to tướng. Và giờ đây, tôi chỉ còn con tôi!
Cảm ơn Finding Nemo đã nhắc về "câu nói vàng". Nên để mình thoát ra khỏi hận thù và cằn cỗi, để tim mình lại 1 lần nữa yêu thương
Em và các chị chỉ mới gặp nhau thời gian ngắn thôi, nhưng đã để lại lòng em nhiều ấn tượng, em vẫn cười 1 mình mỗi khi nhớ lại 1 câu nói hài hước, em vẫn nôn nao gặp các chị dù chỉ vừa tàn cuộc chơi. Cuộc gặp gỡ được bắt đầu bằng những cuộc offline vội vã, nhưng từ đó lại hình thành những mối quan hệ chân tình, chia sẽ và vô tình mang đến 1 hơi thở trong lành trong cuộc sống vốn đầy biến cố, đầy ưu tư, trăn trở của em.
Chỉ mới 1 tuần không còn cảm giác nôn nao trông chờ giờ off mà thấy như thiếu vắng , thấy lòng chùng xuống nặng nề,... lại trở về với lo toan cơm áo, lại đối diện với đời sống đơn độc...
Các chị và em đều có điểm chung là ..đang trong nghịch cảnh. Nhưng trong những lần gặp gỡ em lại thèm được như các chị... Em ước mình cũng đang có người thân, con em có người hỏi han , thăm viếng. Những mất mát đã khiến em thèm khát những điều rất đỗi bình thường, 1 người thân , 1 người bạn , 1 thâm tình ...
Khóc rồi, không viết nữa, mai mắt lại sưng to thì ...mở quán sao được .
Vừa type vài chữ để post lên "nhà" , chuẩn bị nằm ngủ thì con thức giấc đòi ..về nhà. HIc, conơi, căn phòng đó cũng không phải nhà mình con à.
Con cố gắng đợi mẹ thời gian nữa con nhé.
Mấy đêm nay , đêm nào mình cũng chỉ ngủ được 3 tiếng ( dù biết rằng sức khỏe mình kh6ong cho phép) - đã vậy còn chập chờn thức giấc ..dỗ con - Lần duy nhất từ ngày sanh con , đêm qua mẹ đã thốt lên ...mẹ mệt mõi quá à, ngủ đi con!!!
Con ngoan , đó là động lực tiếp mẹ thêm sức mạnh.
Dù thế nào mẹ cũng rất vui vì mấy hôm nay con đã nói được rất nhiều từ và còn rõ ràng nữa.
Mẹ yêu con nhiều
Mấy hôm nay mẹ cứ đánh vật giữa con và cái quán. Ngày đầu tiên lóng ngóng, rồi cũng quen dần, nhưng mẹ vẫn không thể làm gì được khi con cứ đeo mẹ mỗi khi ở nhà. Mẹ biết mấy hôm nay con bị thiệt thòi vì mẹ không còn nhiều thời gian cho con. Nhưng mẹ tin dần dần rồi con sẽ thích nghi và cũng sẽ hiểu mẹ. Mẹ đang làm tất cả vì cuộc sống của con sau này. Có lẽ sắp tới sẽ còn nhiều thay đổi trong cuộc sống của mẹ con ta. và mẹ tin ti sẽ đồng ý và ..vui thôi. Chúc con gái mẹ luôn khỏe mạnh.
Yêu con
Quán nhỏ và dễ thương ...
Bước ra phía sau vẫn nhận thấy sự vội vàng, gấp gáp, chưa kịp ổn định ...Một mình đơn thân, thêm một con nhỏ chưa đầy 2 tuổi ... bạn đã cố gắng vững vàng chèo chống để gầy dựng 1 quán cafe ... đó không phải là điều đơn giản। Còn bao nhiêu lo toan phía trước, nhưng ngày khai trương, thấy mẹbaongoc vẫn nở nụ cười tin tưởng, mừng cho mẹ thì ít mà lo cho mẹ thì nhiều. Không lo sao được khi mẹ là một singlewoman đúng nghĩa ... chèo chống một mình qua cơn bão không phải là chuyện đơn giản.
Cầu mong tất cả sẽ ổn và sớm thành công nhé mebaongoc. - Finding Nemo
Dù chưa như ý bạn lắm và còn bao điều phải lo toan trước mắt nhưng hôm nay ở bạn vẫn toát ra một sự tự tin, mong rằng sự tự tin ấy sẽ giúp bạn vượt qua được mọi khó khăn và tiến đến thành công nhé . -lilili
Hôm nay bạn sẽ khai trương. Cả đêm mình không ngủ được. Thấy bạn lo toan, bạn hào hứng, bạn tự tin...mình lại lo lo. Cố lên nhé. Cái gì chưa biết, làm rồi sẽ biết. Điều gì chưa từng làm, từ từ rồi sẽ biết làm. Cứ cố gắng từng ngày. Ngày tháng sẽ qua nhanh thôi . Nợ mòn con lớn. - babyone
Đọc những lời này em đã không cầm được nước mắt. Em cảm ơn các chị đã chia sẽ với em. Đó là động lực tiếp sức em rất nhiều. Khó khăn trước mắt em thấy rõ. Nhưng em vẫn làm , từ trong khó khăn sẽ giúp em vững mạnh.
Em sẽ phải tự chèo chóng vì trách nhiệm phải lo mọi thứ cho con. Em không cho phép mình buông xuôi trong cơn bão. Em chỉ buồn 1 điều nữa thôi. Đó là con gái của em..Nó lớn nhanh quá! Nó đã biết nhớ nhà. Nhưng đó cũng có phải nhà đâu. Ngôi nhà em tính "xây" cho con đã bị đạp đổ rồi. Cuộc đời em có ba chìm bảy nổi thế nào thì cũng không sao. Nhưng xót thay con ngây thơ nhưng trôi nổi theo mẹ. Nhìn lại con không cội không nguồn vì sự chọn lựa, vì sự sai lầm , vì lòng lừa dối và dã tâm. Con em lớn nhanh quá. Cứ nghẹn đắng khi con đòi ...về nhà!
Xem đồng hồ.... đã 2 giờ đêm rồi! Nhiều việc phải làm vào ngày mai quá!! Không biết đủ thời gian để hoàn thành hay không?
Con gái ngủ ngáy to thật ! :o)
Giữa không gian tĩnh lặng thế này bao giờ mình cũng có cái cảm giác này... nhỏ bé, cô đơn và yếu đuối lạ !! Ừ, mà mình cũng chỉ là 1 người đàn bà bình thường thôi । Dù có chống chọi với chông gai, với sự lừa lọc ở đời thế nào thì ...mình vẫn chỉ là 1 người đàn bà.
Căn phòng lửng này nhỏ và thấp lè tè, nhưng mình vẫn thấy không ...ấm.
Buồn bực , lo âu lúc này làm đầu mình trống rỗng. Search 1 hồi trên net cũng chẳng có cái mình cần. Các chị kêu mình vào Conferent room. Ôi zời... mọi người vẫn thức à! Lại hội nghị lúc nữa đêm!
Được các chị chia sẽ, quan tâm tới công việc mình đang làm mình cảm thấy rất vui. Nhưng mình cũng chạnh lòng đôi chút. Kết thúc hội nghị là lời ..sẽ đến ủng hộ hai mẹ con mình.
Ngày mai là ngày cuối để chuẩn bị cho ngày khai trương... công việc lại rất nhiều...mình thì lúc này cũng đã mệt. Nhưng lại không muốn nằm xuống khi biết chắc rằng sẽ chưa thể ngủ! Thời gian lúc này thật dài , không gian lúc này thật xa lạ, và khoảng khắc lúc này thật trống vắng! Có lẽ mình chưa quen ... nơi này!
.... tất cả đang tròng trành ...
Gần đến ngày khai trương rồi, ...hồi hộp quá đi। ;o). Mọi người đến ủng hộ mẹ con nhà em nhá .
Giờ phải đi dọn dẹp , hehehe
Ngôi nhà mới ...thấy lạnh quá đi। Ngày trước chưa có baby mình vẫn ở chỉ có 1 mình , nhưng chưa bao giờ thấy sợ ...ma , không hiểu sao giờ ...yếu tim thế. May mắn ngôi nhà mới có máy lạnh xịn và máy nước nóng. Tạm thời mình dùng chúng (mấy hôm nay trời không nóng nhỉ). Để dành tiền sau này có chuyển nhà nữa thì mình mua. vậy là mọi thứ đã đúng theo dự kiến...
Ngày 10/7 mình khai trương rồi. Hồi hộp thật! Và cũng lo lắng nữa. Nhưng thật vui! Quán mình ...xinh ra phết! Mình cũng có khiếu ...thiết kế đấy chứ nhỉ. ककाका
Nhưng nghĩ lại mình cũng gan thật। Với số tiền ít ỏi mà lại dám mở quán ( lại bao nhiêu thứ phát sinh ngoài dự tính làm ...toi mất luôn vốn lưu động , hic) . Ai cũng bảo là mình dùng gần cả trăm triệu . Hahaha. (hãnh diện ra phết) Không ạ. Cả trăm triệu đó sẽ là số mà khi nào em không muốn ...giữ quán nữa thôi.
Uhm. tự nhiên mình có ý nghĩ....cứ mở quán và bán lại ..kiếm lời! kekekeke
Vậy là mình đã nhượng lại căn phòng được rồi. Hú hồn, tưởng mất tiền cọc nhà chứ!! Từ nay đến mai lại gom gom, gói gói nữa rồi. Mà đi cũng được, cái nhà này nó đem lại may mắn cho mình ...nhưng có vẻ cũng mang ...phiền phức đến luôn. Dù sao ...cũng đã bảo bọc , cũng ấm cúng ... của những ngày khó khăn của mình và con gái...
Hic, mình đã tự thiết kế cho quán rồi. Mà cái "thằng" thi công nó ..."chém" mạnh tay thế. Cái mặt mình nhìn nhiều tiền lắm sao á.
Vậy là cũng xong, chỉ đợi tất cả hoàn thành , và mua sắm nữa. Hy vọng không còn phát sinh gì nữa!!
Ah, mà cái ông ...Vietel nằm ở đâu nhẩy?
Vậy chỉ còn 2 ngày nữa là mẹ con mình chuyển nhà। Nơi 1 cuộc sống mưu sinh vất vả, nhưng mẹ biết nơi đó có niềm vui. 1 cuộc sống không ưu phiền. Không vướn bận .....
Mệt quá. Không than nữa. Đi lo công việc thôi.....
Có nguyên nhân ở mỗi sự lãng quên
Lặng lẽ rêu lên dọc thân cây vỡ nứt
Nơi sét đánh vào. Để xóa đi dấu vết
Cả ký ức về một thời nó đã lớn lên
Lãng quên – đó là phương kế vẹn nguyên
Một lời thề như dây trường xuân cuộn lại
Dưới bàn chân trần của tự do
Lãng quên – đó là sự cứu rỗi thuần khiết nhất
Người đang quên tình yêu
Thậm chí cả người đang quên cả tiếng mẹ
Để sống sót cô độc, đơn sơ, không nơi nương tựa
Lãng quên – nơi chạy trốn cuối cùng.
Blaga Dimitrova (người Bulgaria).
Mình đang bận rộn lắm ...nhưng cũng pót cái này tí. Nó "hay" quá!
- Bố ơi nó cứ đi theo con! Cậu bé gào lên. Nó không chịu bỏ con đi!
- Làm sao nó bỏ đi được - Ông bố cố nhịn cười - Nó là cái bóng của con mà!
Nhưng điều này rất quan trọng đối với cậu bé. Có thể cậu đã thấy cái bóng đó hàng trăm lần, nhưng hôm nay không hiểu sao cậu lại không thích nó.
Tôi ngồi gần đó và nhìn cậu bé chạy vòng quanh, cố thoát khỏi cái bóng. Chạy được một lúc, cậu bé đứng lại dưới một gốc cây to và chiếc bóng to "nuốt chửng" bóng của cậu.
- Nó biến mất rồi Bố ơi! - Cậu bé gào lên phấn khích - Cái cây ăn mất nó rồi!
Khi cậu bé bước ra khỏi bóng cây cũng là lúc mặt trời khuất sau đám mây. Cái bóng cậu biến mất.
Cậu bé vui vẻ chạy lại phía Bố, cười vang vì đã chiến thắng một điều bí ẩn cứ đi theo cậu cả ngày.
- Thế là xong Bố ạ! - Cậu bé tự hào
Đối với chúng ta, quá khứ cũng là một cái bóng và có nhiều người lại e ngại chính cái bóng của mình. Bởi cái bóng là hình ảnh tối, là đường viền của con người chúng ta mà thiếu hẳn những chi tiết thật. Nhưng những gì mọi người nhìn thấy ở chúng ta là phần hướng ra ánh sáng, là con người chúng ta chứ không phải là hình ảnh trên mặt đất - những gì của ngày hôm qua.
Nếu bạn luôn nhìn thấy cái bóng của mình nghĩa là bạn đang đi sai đường.
Hãy hướng vế tương lai và để cái bóng quá khứ lại phía sau bạn.
ĐQ - Dịch từ Internet
Ôi , một lô lốc công việc ta phải làm cho kịp ngày khai trương. Một mình làm nổi không ta?
Thiết kế, sửa nhà
Làm Bảng hiệu
Đặt tủ quầy
Đăng báo tuyển nhân viên
Mua sắm cho nội thất, giàn Bếp, Đồ pha chế
Lắp đặt điện thoại, Internet
Làm cho xong cái Blog của quán ( hy vọng nó cũng ...p-rờ-phét-xần-nồ)
In và phát tờ rơi
........hic। Mới đọc đã muốn đứt hơi. nhiều qua!
.....................
Hy vọng nhanh chóng lấy lại vốn -----để trả nợ
Hy vọng còn dư tiền để mua trả góp cái xe ----trước khi hết hạn ...mượn xe
Hy vọng, đủ để lo cho con mình sống và học hành tốt.......
Hy vọng ...còn chút tiền để ....rì-phét mình ;o)
Làm được hết thì mới đúng là MT.
Đêm qua thức khuya nên sáng đói quá! Phóng xe thẳng tiến đến Bún Riêu quán. Sau 1 động tác gắp bún cho vào miệng "ta" nhớ ngay đến lời hứa với ... trời , phật ( hic, thề có Chúa, con cũng không biết Trời , Phật là ai) Nhưng con vốn rất tôn trọng những gì đã nói nên con xin ...dời lời hứa của mình vào ngày mai. Con sẽ tự nấu cho mình 1 món ăn chay ạ. Hôm nay thì lỡ ăn Bún riêu rồi! À, nếu quá bận thì con ra quán ăn đỡ. Hic.