Được yêu chưa hẳn là hạnh phúc trọn vẹn.
Mình không bao giờ đầu hàng khó khăn. Cuộc đời càng cố vùi dập thì càng ngẩng cao đầu. Thì há gì khó khăn hôm nay làm mình nhụt chí !!
Số phận thế nào thì đều là do mình mà. Cuộc đời tươi đẹp hoàn hảo tự nhiên mà có thì ít người được hưởng. Phần đông còn lại đều phải tự thân vận động cả. Phải có cố gắng thì mới có thành công. Vừa muốn thành công, vừa không muốn mất gì thì quả là bài toán khó. Có cho đi thì mới nhận lại. Mình cũng hiểu là vậy. Nhưng giá như mình xem nhẹ mọi thứ khác để đạt được kết quả như mong muốn thì mình không phải nghĩ nhiều thế này.
Điều mình lo sợ vướng vào nhất chính là .....mình chết lần chết mòn vì buộc phải sống nghịch với chính trái tim mình.
Nếu phải bỏ đi điều mình yêu thích thì còn nhẫn tâm làm được. Chớ nếu phải ép mình vì người không thích thì ...quả là khó hơn hái sao trên trời!! Chẳng biết mình cố gắng được bao lâu? Nếu sống bạc bẽo và phủi đi tình nghĩa người ta thì cũng không được. Mình không thể mắc phải sai lầm như thế lần nữa. Không làm được!
Thèm lắm một bờ vai để mình có thể tựa đầu tin cậy, để cho con tim không còn thấy mõi mệt!
Bờ vai mình đang có thật sự có thể tin cậy được nhưng ....tim mệt lắm, héo hon lắm lắm!!
Thời gian có là phép màu nữa không........zị ?
Ai cha, ai cha, Cố lên!
0 Chia sẽ:
Post a Comment