Không dám đặt tên cho một sự mơ hồ.
Một buổi chiều...
Một vài suy nghĩ...bỗng trở nên mơ hồ. Đâu là sự thật?
Không thể gọi bằng tên cho một lời nói, cho một suy nghĩ, cho một cử chỉ. Bởi vì có một giới hạn không thể vượt qua, không thể lập lại.
Một bức tường kiên cố đã xây lên bằng đau thương, tủi nhục, bằng những tháng năm khắc khoải. Không thể xóa đi bởi một sự mơ hồ.
Đã có rất nhiều câu hỏi không lời giải đáp. Đã có nhiều niềm tin bị sụp đổ . Đã có những đớn đau đến tận cùng tuyệt vọng. Nay chúng không thể đánh tan bởi một sự mơ hồ.
Đâu mới là bản chất ?
Vấn đề ở nơi bản thân ta. Tự nhủ lòng, phải nghị lực hơn nữa.
Ps: Đừng đoán già đoán non. Không ai hiểu được đâu, đừng cố hiểu khi đọc mấy chữ này nhé!
0 Chia sẽ:
Post a Comment