Status

Một góc riêng của tôi !

Monday, June 29, 2009

Phải đi rửa " óc" mình! Óc hư rồi!




Mình đang thấy buồn , thấy chán lòng dạ con người quá đi. Nên mình quyết định sẽ đi mua sắm cho ...đỡ buồn!

Tối thứ 3 sẽ đi mua quần áo , giày dép cho hai mẹ con. Lâu lắm lắm rồi chẳng mua thứ gì cả. Đồ của Ti chẳng còn gì , phải mua thôi.

Và ...

Thứ 7 tuần này hai mẹ con mình sẽ đi Vũng tàu tắm biển. Có ai muốn đi thì cùng đi với hai mẹ con mình nhé.

Tuesday, June 23, 2009

Cố gắng lên con nhé.




Mẹ biết con sẽ thiệt thòi lắm, sẽ tủi buồn lắm, nhưng con hãy cố gắng 1 tháng thôi con nhé. Cho mẹ 1 tháng thôi, mẹ sẽ không để con phải chịu bất kỳ sự tổn hại nào nữa đâu. Ngay lúc này, mẹ đang dồn hết tất cả sự phẫn nộ và nghị lực của mình để thay đổi hiện trạng này. Mọi chuyện rồi sẽ ổn, hai mẹ con mình sẽ lại hạnh phúc. Cùng phấn đấu với mẹ , con nhé!

Saturday, June 20, 2009

Gởi gà con của mẹ.



Sáng nay, dù mẹ chậm chân không có mặt cạnh con nhưng mẹ vẫn đoán được chuyện gì đã xảy ra với con. Nhìn con tủi thân đứng sát vào gần thang máy và mếu máo khi thấy mẹ. Mẹ đau đứt ruột. Khi nghe con nói lại mẹ đã không thể ngăn được giọt nước mắt đừng rơi xuống. Nhưng điều mẹ chỉ có thể làm là ôm con mà thôi, me không thể nói điều gì, mẹ sợ sẽ làm con thêm tủi . Nhưng con gái à, dù con chỉ là đứa trẻ lên 3, dù con chưa thấu hiểu được tình người và tình đời, nhưng mẹ vẫn mong dù bây giờ , hay sao này , con phải biết một điều " Là người thông minh thì cũng phải nên biết nhẫn nhục và phụ trọng" . Đức tính đó sẽ giúp con rất nhiều. Nghị lực vượt qua khó khăn vẫn chưa đủ đâu con ạ. Và mẹ cũng đang phải trải qua điều này. Những điều mẹ đang trải qua cũng chính là động lực thúc đẩy mẹ nhanh chóng thành công. Mẹ có nhiều tham vọng, nhưng điều duy nhất lúc này mẹ muốn là mẹ con ta phải được bù đắp cho những gì của ngày hôm nay , và làm cho những người khác phải cúi đầu!


Chưa bao giờ mẹ lại có kế hoạch rõ ràng cho hai mẹ con mình như thời điểm này. Vì vậy con phải cố gắng thêm một thời gian nữa . Hôm nay mẹ sẽ mua cho con cái máy DVD để con không phải dành với em Bin nữa. Và con cũng có thể ngồi trong phòng xem phim hoạt hình mỗi khi mẹ chưa về kịp. Hai tháng sau hai mẹ con mình sẽ chuyển chổ ở , mẹ tin chắc con sẽ thích lắm. Yêu con rất nhiều.

Wednesday, June 17, 2009

Sự tự tin của mình không chỉ là lời nói!

Sẽ mãi mãi là một Mai Thanh kiêu hãnh, tự do, và tự trọng.


- Phải thành đạt năm 30 tuổi . ( Ai muốn hiểu từ thành đạt theo kiểu nào thì hiểu)
- Phải có nhà trước khi con gái vào lớp 1
- Phải ................( cái này không nói lớn được, vì lời nói ra rất dễ là mối gây họa cản trở việc đạt được thành công, "tụi nó" mà thấy được thì ...toi!)


Trừ khi không nói ra . Nếu đã nói ra lời thì phải thực hiện được, phải thành công! Nếu không, mình sẽ để mình chết rất .... khó coi đó!

Mình vốn dĩ là người sống không chút luật lệ. Nhưng riêng với việc đối xử với bản thân mình thì rất ....nguyên tắc đến mức tàn nhẫn! Vô tình luôn tạo áp lực cho chính mình! Nhưng mà....vậy đi, không khác được. Nếu mình không phải là mình thì ...mình sẽ không được gì cả, cũng không có gì cả! Chỉ là một kẻ bạc nhược, tẻ nhạt! Và cuộc đời cũng tẻ nhạt !

....Về già cũng chết .....tẻ nhạt!


Tuesday, June 16, 2009

Một ngày không bình thường





Sáng nay sửa soạn đồ đạc chở con đi học mà tâm trạng không vui nên mình nghĩ chắc sẽ đi đâu đó chớ không về nhà ngay. Thế là chuẩn bị ít đồ bỏ vào ba lô, laptop và ...bộ đồ bơi !


Chở con đến trường xong mình chạy thẳng ra Trung Tâm Sài Gòn. Định ghé vào một quán cafe nào đó nhưng rồi lại không thích. Chạy một vòng mình quyết định đến ..hồ bơi Cung văn hóa Lao Động.


Tâm trạng vừa buồn, vừa căng thẳng, vừa bị áp lực ...chỉ còn cách là bơi . Nhưng lúc xếp đồ tắm theo thì nghĩ chỉ mang ...hờ theo vậy thôi , nên chẳng mang theo nón và kính bơi! Vậy là phải thuê! Xong xuôi vài bước đầu, tập vài động tác thể dục ngay tại phòng thay đồ ( trong đầu nghĩ lâu rồi không bơi, giờ leo xuống hồ không khéo lại chìm nghỉm vì bị chuột rút!!) .


Khi lên hồ bơi thì nắng đã lên cao ( chắc khoảng 9h). Nhưng vẫn còn nhiều người bơi, vài cô, cậu nhóc đang học bơi vì đang là thời gian nghỉ hè. Nhìn phía hồ dành cho người lớn thì cũng lác đác vài người. Mình chẳng đầu óc đâu quan sát nhiều nữa.


Động tác đầu tiên là làm quen lại với việc thở dưới nước. Rồi mình bơi , bơi và bơi. Được ....3 vòng thì mình đuối! Khi mình đu bờ hồ để thở thì cũng nhận ra vài người đang để ý đến mình. Chắc là có chút khác thường nhỉ? Một gương mặt trang điểm nhẹ ( cũng khá dễ coi) , mặc bộ bikini hoa văn vàng chóe , từ lúc xuống bơi chẳng để ý gì xung quanh, cứ bơi như điên!! Mặc kệ! Ai nhìn cũng mặc, nghĩ gì cũng mặc, bơi tiếp. Mình tiếp tục bơi mà không muốn ngừng lại. Bơi đến lả người như đang muốn trừng phạt chính mình!


Mình chưa thấy việc bơi có giúp mình giảm được những u uất khó nghĩ trong lòng không, có giúp mình cảm thấy giảm được áp lực cuộc sống đời thường không, nhưng ngay sau khi cảm thấy không còn sức để bơi nữa thì mình ...bò lên khỏi hồ. Và cảm giác đầu tiên là cặp đùi đuối muốn sụng! Xương bả vai đau nhứt lan đến ngực vì các cơ bắp đột ngột hoạt động quá sức!! Thật tồi tệ với cảm giác rời khỏi hồ bơi với thể xác ....suy kiệt thật sự!


Nhưng thật may là sau đó mình không cần phải về nhà mà vẫn có nơi để ngủ một giấc thật ngon! Dù có hơi chút bất tiện, nhưng cũng ...Cảm ơn!


Sunday, June 14, 2009

Chú gà con

Nụ cười thiên thần của con là hạnh phúc của mẹ.
Gà con Friso

Con rất thích bộ đồ hóa trang này


Và mặc suốt dù trời trưa nắng nóng!!


Gà con lang thang



Saturday, June 13, 2009

Không dám đặt tên cho một sự mơ hồ.




Một buổi chiều...

Một vài suy nghĩ...bỗng trở nên mơ hồ. Đâu là sự thật?

Không thể gọi bằng tên cho một lời nói, cho một suy nghĩ, cho một cử chỉ. Bởi vì có một giới hạn không thể vượt qua, không thể lập lại.

Một bức tường kiên cố đã xây lên bằng đau thương, tủi nhục, bằng những tháng năm khắc khoải. Không thể xóa đi bởi một sự mơ hồ.

Đã có rất nhiều câu hỏi không lời giải đáp. Đã có nhiều niềm tin bị sụp đổ . Đã có những đớn đau đến tận cùng tuyệt vọng. Nay chúng không thể đánh tan bởi một sự mơ hồ.

Đâu mới là bản chất ?


Vấn đề ở nơi bản thân ta. Tự nhủ lòng, phải nghị lực hơn nữa.


Ps: Đừng đoán già đoán non. Không ai hiểu được đâu, đừng cố hiểu khi đọc mấy chữ này nhé!

Wednesday, June 10, 2009

Hai mẹ con cãi nhau nữa rồi




Hôm qua cô giáo của Ti mách với mẹ là con nói chuyện nhiều trong lớp. Khi học cũng nói chuyện, cô giáo kêu đọc chữ thì không chịu đọc. Kêu mãi thì con đọc vài lần rồi xoay qua bạn nói chuyện!! Khi ăn cũng nói chuyện. Và giờ ngủ cũng nói chuyện, nói chung, là con nói chuyện không ngơi nghỉ !!


Vì chuyện này mà tối qua hai mẹ con mình cãi nhau. Mẹ nói con đừng nói chuyện trong lớp nữa, cô sẽ phạt. Vậy mà con không chịu hiểu ý mẹ tí nào. Thiệt tình, con lớn rồi, mẹ bắt đầu phải mệt rồi đây. Dạo này hai mẹ con cãi nhau suốt.


Tuesday, June 2, 2009

Được yêu chưa hẳn là hạnh phúc trọn vẹn.



Mình không bao giờ đầu hàng khó khăn. Cuộc đời càng cố vùi dập thì càng ngẩng cao đầu. Thì há gì khó khăn hôm nay làm mình nhụt chí !!


Số phận thế nào thì đều là do mình mà. Cuộc đời tươi đẹp hoàn hảo tự nhiên mà có thì ít người được hưởng. Phần đông còn lại đều phải tự thân vận động cả. Phải có cố gắng thì mới có thành công. Vừa muốn thành công, vừa không muốn mất gì thì quả là bài toán khó. Có cho đi thì mới nhận lại. Mình cũng hiểu là vậy. Nhưng giá như mình xem nhẹ mọi thứ khác để đạt được kết quả như mong muốn thì mình không phải nghĩ nhiều thế này.

Điều mình lo sợ vướng vào nhất chính là .....mình chết lần chết mòn vì buộc phải sống nghịch với chính trái tim mình.


Nếu phải bỏ đi điều mình yêu thích thì còn nhẫn tâm làm được. Chớ nếu phải ép mình vì người không thích thì ...quả là khó hơn hái sao trên trời!! Chẳng biết mình cố gắng được bao lâu? Nếu sống bạc bẽo và phủi đi tình nghĩa người ta thì cũng không được. Mình không thể mắc phải sai lầm như thế lần nữa. Không làm được!
Thèm lắm một bờ vai để mình có thể tựa đầu tin cậy, để cho con tim không còn thấy mõi mệt!
Bờ vai mình đang có thật sự có thể tin cậy được nhưng ....tim mệt lắm, héo hon lắm lắm!!


Thời gian có là phép màu nữa không........zị ?

Ai cha, ai cha, Cố lên!