Tản mạn một mình
Hôm nay là lần thứ 2 trong tuần mình ngồi ở quán quen thuộc này.
Đã lâu lắm rồi mình mới lại có dịp thảnh thơi để ngồi đây. Nơi mình tận hưởng cảm giác yên bình, dòng nhạc nhẹ, những bài hát đầy triết lý của Trịnh. Những bài hát mang đầy sự êm ả, yên bình của Hà Nội. Quán Vô Thường - Nay đã đổi thành Cõi Xưa .
Mình chẳng hiểu sao mình lại thích những nơi như thế này, không gian cổ, mộc mạc, không gian êm dịu làm cho con người ta như cách ly với cái thế giới bề bộn , náo nhiệt . Mình thích ánh nến giữa ban ngày trong góc quán. Mình thích tất cả các bức tranh làm bằng đất ( thật tình mình cũng không chắc là mình đúng về điều này, để hỏi lại) . Mình thích màu của từng viên gạch thẻ nguyên sơ hầu như là quyết định cho cái hồn của quán. Mình thích mái ngói cũ . Những lẳng hoa lan , hoa dại được treo ( hay trồng) trên những bức tường gạch. Mình thích những ngọn đèn lồng thô sơ , cũ kỹ. Mình thích những bức tượng , gốm sứ , những bộ ấm trà theo phong cách cổ .... Và một dòng nhạc bất di bất dịch ở quán này. Mỗi lần đến đây đều để lại một tâm trạng. ( Hay nói đúng hơn mỗi khi tâm trạng thì hay đến đây) . Dễ nhìn xuyên thấu hơn, dễ thấy chính mình hơn. Cái quán này dù là Vô Thường hay Cõi Xưa thì đều đã nói lên được ý nghĩa của nó, cho những ai đến đây, ít nhất là cho mình. Mình đã cần đến nó như ý nghĩa của hai cái tên mà nó có.
Con người làm nên tính cách hoặc ngược lại. Có lẽ muôn đời mình vẫn là mình. Một Mai Thanh luôn sống bằng những hoài niệm. Hoài niệm về cuộc đời mình, quá khứ mình. Một Mai Thanh bất di bất dịch trong từng sở thích thời trang. Trong cách sống, trong từng suy nghĩ , trong hành động và trong từng lời nói!
Mình ước gì mình có thể thay đổi một chút về thời trang, về màu sắc. Dù đôi lúc mình thấy mình thật cũ kỹ trong những trang phục Trắng, Đen . Nhưng lại không thể khoác lên mình những màu tươi hơn , sống động hơn. Vì những khi ấy mình như thấy mình không phải là mình!!
Đã lâu lắm rồi mình mới lại có dịp thảnh thơi để ngồi đây. Nơi mình tận hưởng cảm giác yên bình, dòng nhạc nhẹ, những bài hát đầy triết lý của Trịnh. Những bài hát mang đầy sự êm ả, yên bình của Hà Nội. Quán Vô Thường - Nay đã đổi thành Cõi Xưa .
Mình chẳng hiểu sao mình lại thích những nơi như thế này, không gian cổ, mộc mạc, không gian êm dịu làm cho con người ta như cách ly với cái thế giới bề bộn , náo nhiệt . Mình thích ánh nến giữa ban ngày trong góc quán. Mình thích tất cả các bức tranh làm bằng đất ( thật tình mình cũng không chắc là mình đúng về điều này, để hỏi lại) . Mình thích màu của từng viên gạch thẻ nguyên sơ hầu như là quyết định cho cái hồn của quán. Mình thích mái ngói cũ . Những lẳng hoa lan , hoa dại được treo ( hay trồng) trên những bức tường gạch. Mình thích những ngọn đèn lồng thô sơ , cũ kỹ. Mình thích những bức tượng , gốm sứ , những bộ ấm trà theo phong cách cổ .... Và một dòng nhạc bất di bất dịch ở quán này. Mỗi lần đến đây đều để lại một tâm trạng. ( Hay nói đúng hơn mỗi khi tâm trạng thì hay đến đây) . Dễ nhìn xuyên thấu hơn, dễ thấy chính mình hơn. Cái quán này dù là Vô Thường hay Cõi Xưa thì đều đã nói lên được ý nghĩa của nó, cho những ai đến đây, ít nhất là cho mình. Mình đã cần đến nó như ý nghĩa của hai cái tên mà nó có.
Con người làm nên tính cách hoặc ngược lại. Có lẽ muôn đời mình vẫn là mình. Một Mai Thanh luôn sống bằng những hoài niệm. Hoài niệm về cuộc đời mình, quá khứ mình. Một Mai Thanh bất di bất dịch trong từng sở thích thời trang. Trong cách sống, trong từng suy nghĩ , trong hành động và trong từng lời nói!
Mình ước gì mình có thể thay đổi một chút về thời trang, về màu sắc. Dù đôi lúc mình thấy mình thật cũ kỹ trong những trang phục Trắng, Đen . Nhưng lại không thể khoác lên mình những màu tươi hơn , sống động hơn. Vì những khi ấy mình như thấy mình không phải là mình!!
Mình luôn có đủ can đảm để làm nên một chuyện gì đó mà mình thấy nên phải làm dù nó khó khăn và bất khả thi. Nhưng chưa bao giờ đủ can đảm để đi đổi kiểu tóc quá quen thuộc này . Dù biết rằng khi đổi kiểu tóc cũng có thể trông mình năng động hơn, trẻ trung hơn!!
Mình cũng chỉ có thể mãi là mình. Khi không một lần chăm chút , hay tốt hơn với làn da dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời.
Mình có thể thay đổi mọi thứ xung quanh mình để phù hợp với con người, với hoàn cảnh , nhưng với cách thể hiện thô sơ, bên trong lẫn bên ngoài của bản thân, mình luôn muốn mọi người chấp nhận mình như vốn dĩ là mình. Đẹp hay xấu, thô kệch hay dịu dàng. Nó là mình...từ khi mình được sinh ra, được cuộc đời rèn dũa!
Mình cũng chỉ có thể mãi là mình. Khi không một lần chăm chút , hay tốt hơn với làn da dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời.
Mình có thể thay đổi mọi thứ xung quanh mình để phù hợp với con người, với hoàn cảnh , nhưng với cách thể hiện thô sơ, bên trong lẫn bên ngoài của bản thân, mình luôn muốn mọi người chấp nhận mình như vốn dĩ là mình. Đẹp hay xấu, thô kệch hay dịu dàng. Nó là mình...từ khi mình được sinh ra, được cuộc đời rèn dũa!
Mình ước gì những gì mình nói ra ít mang theo sự quyết đoán, ít tàn nhẫn với bản thân mình hơn. Mình ước gì trong mọi quyết định mình luôn chừa cho mình một cơ hội làm lại. Mình đã quá khắt khe với bản thân. Dù đúng hay sai , thì cũng không có lần thứ 2 để sửa.
Hôm nay mình không ngồi một góc tối với ánh nến nữa, mà ngồi cạnh cửa sổ. Trời hôm nay rất buồn. Và trời ....khóc. Giọng ca Quang Dũng đang tỉ tê " Chiều mưa, chiều mưa, nơi đây ngập tràn thương nhớ , ..........để ta cuồng điên yêu em một tình yêu vô vọng .............hẹn một giấc mơ, cho ta vỗ về yêu dấu, " . Môi mình mỉm cười một cách vô thức. Chẳng hiểu tâm trạng đang thế nào nữa. Không còn cảm giác như lần đầu tiên đến quán này nữa. Tất cả đã lặng ! Những hoài niệm xa xôi!
Chẳng biết mình còn dịp đến đây nữa không?
0 Chia sẽ:
Post a Comment