Status

Một góc riêng của tôi !

Monday, December 17, 2007

Cho bạn ....





và cũng cho tôi...



Thôi bạn ơi ,thôi đừng buồn nữa
Cuộc đời ta đâu là của riêng ta

Bạn cũng như ta vốn là của cha của me
Của con thơ, cuả cả thế gian này
Và thế gian này đâu hết kẻ để yêu

Tội tình chi ta chung tình đến vậy?

Khi biết thương yêu kia ta trao đã nhầm người !!

Nói với ta và cũng là với bạn

Đừng khóc nữa ta ơi, đừng khóc nữa!

Hết mưa rồi trời nắng lại bình yên.





Gởi đến bạn vài lời. Mong bạn hãy mỉm cười mỗi khi nắng sớm. Khi bạn cười nỗi buồn sẽ lùi xa. Khi bạn tươi , ủ ê sẽ biến mất!



Tình yêu là con dao hai lưỡi. Có thể giúp ta sống với hạnh phúc, niềm tin, hy vọng . Nhưng cũng là địa ngục khi vỡ tan. Tôi cũng đã từng để mình chìm trong nỗi đau buồn. Tôi cũng đã từng để mình khóc khi mất đi tình yêu sự sống. Nhưng, tôi chỉ cho phép mình khóc cho tình yêu, khóc cho lòng tin, khóc cho mất mát, và khóc vì sự phản bội 1 khỏang thời gian mà thôi. Khi buồn , khi đau, tôi muốn mình chìm vào nó để cảm nhận hết nỗi đau đó. Để khi tỉnh lại , tôi muốn trở thành là một người khác. Một hi vọng khác. Và giờ đây, lòng tôi lại bình lặng như mặt hồ. Tôi lại cho phép mình được yêu thương, và chờ đón lòng yêu mến từ người khác.




Tôi biết, vượt qua nỗi đau buồn thật khó khăn. Vì chính những nỗi đau sẽ làm ta mất phương hướng, mất niềm tin, mất hơi thở, và xung quanh ta trở nên chán ngắt và xám xịt. Làm gì để vượt qua thời gian khó khăn đó? Nói thì rất dễ, nhưng thực hiện là một điều khó khăn! Tôi đã phải đếm từng thời khắc chậm chạm trôi qua. Tôi đã từng tự an ủi mình: Hãy cố gắng lên. Nếu mình vượt qua 1 ngày của đau thương thì mình sẽ trải qua được 1 tháng, trải qua đụoc 1 tháng mình sẽ vượt qua được cả đời. Cứ thế, nỗi đau đã lùi lại sau lưng cuộc đời tôi. Giờ đây, tôi mỉm cười với những yêu thương trước mắt. Tôi cảm thấy những gì trước mắt là quý giá, là thứ đáng cho ta trân trọng hơn rất nhiều. Và bước đường tương lai tôi đi sẽ có thứ hành trang không có gì mua được , đó chính là nghị lực. Là sức mạnh giúp tôi vượt qua những vấp ngã cuộc đời. Tôi cũng mong bạn sẽ làm được điều đó. Hãy mỉm cười vào mỗi khi bạn thức dậy, hãy yêu thương những thứ của riêng mình. Và rồi tôi chắc rằng đến một ngày không xa nào đó, khi nhìn lại những gì đã qua, bạn chỉ muốn "đập đầu" mình vào tường để không phải cười sự ngớ ngẩn của mình ngày hôm nay.




Tôi đã phải làm nhiều cánh để tự chữa vết thương cho mình. Và viết blog cũng là một trong những cách ấy. Đó cũng là lý do blog tôi không bao giờ post những điều gì khác , hoặc của ai khác, ngoài những đau buồn, hạnh phúc, những nhỏ nhặt hỉ, nộ, ái , ố cuộc đời riêng hàng ngày của tôi- và con gái tôi nữa-. Đó cũng là một cách tôi nhìn lại chặng đường mình đi qua. Có thể ai đó nghĩ tôi là ngớ ngẩn , Có thể là như thế. Nhưng tại sao không??? Tôi cảm thấy vui hơn, nhẹ lòng hơn. Và một lý do khác nữa. Đó là ai nhìn tôi, cảm nhận ở họ là trông tôi rất mạnh mẽ, ai biết những gì tôi chịu đựng đều nghĩ tôi rất nghị lực, và quả thật vậy, tôi đã rất mạnh mẽ khi cuộc đời mình chìm vào tuyệt vọng. Tôi đã vực mình dậy bằng nghị lực tinh thần. Nhưng phần yếu đuối mà ít ai cảm nhận được ở tôi thì vẫn luôn gào thét lên , luôn muốn được gục đầu vào ai đó để khóc. Luôn muốn được vòng tay ôm âu yếm vỗ về, luôn khao khát được sẽ chia ... vì vậy , nơi đây, tôi có thể làm vậy, được khóc, được trải hết tâm tư tình cảm của mình.




Và bạn ơi....


Khi đã mở nhầm cửa thì hãy mạnh dạn đóng cánh cửa địa ngục đó lại, bạn ạ. Tôi chắc chắn rằng cuộc đời sẽ ban tặng nhiều cánh cửa khác cho bạn. Ta chỉ việc khám phá nó bằng tinh thần lạc quan nhất. Và hãy tiếp tục đi bằng những gì ta có được.



Cố gắng lên bạn nhé.



0 Chia sẽ: