Status

Một góc riêng của tôi !

Friday, December 14, 2007

Đã bao lần, ta để gió cuốn đi?


Đã lâu rồi mình mới lại uống cafe một mình. Một nơi vừa quen vừa lạ!! Một góc vừa quen vừa lạ ! Và không gian cũng vừa quen vừa lạ! Ngồi nhìn khung cảnh ấm áp của Vô Thường nhưng lòng lại trống trải lạ!! Vẫn dòng nhạc này có lẽ đó là điều làm mình thích một mình nơi đây. Tôi ơi đừng tuyệt vọng ! bài hát này mình vẫn thường nghe trước đây . Dù giờ đây chẳng phải là lúc mình đang trong cảm giác tuyệt vọng, nhưng ...mình vẫn cảm nhận nó như ngày nào....


Nhạc Trịnh. Mình thích nhạc Trịnh. Thích vì nó nông sâu như lòng người!! Nhưng, lắm khi nghe dòng nhạc này mình cũng cảm thấy .... mệt!! Mệt vì đôi khi giọng điệu và ca từ mình không thể nào cảm thụ được hết ! Nhiều bài mình chẳng hiểu gì cả. Khi nghe mình có cảm giác như đang mộng du!


Hầu như những ai từng nghe nhạc Trịnh, thích nhạc Trịnh, đều nói nhạc Trịnh là triết lý. Mình cũng thấy vậy! Nhưng đó cũng là điều hiển nhiên. Nếu xét trên khía cạnh nghệ thuật , những ai mà tạo ra đứa con tinh thần của mình thì đều muốn gửi gấm vào đó chút suy nghĩ của mình. Đó có phải gọi là triết lý không? Mà những người làm nghệ thuật thì lại càng như thế.



Có một điều mà tôi luôn bị cuốn hút bởi nhạc Trịnh. Đó là sau khi bài hát kết thúc đã lâu, nhưng dư âm của nó vẫn tràn ngập dòng cảm xúc trong lòng người nghe. Tiếng gió, tiếng ru , tiếng thì thầm, lúc ào ạt dạt dào, lúc nhẹ nhàng lắng đọng., lúc cát bụi tung mù ...để rồi đến khi im lặng ....nhận ra tất cả không gian ấy chỉ là mộng du. Có lẽ tác giả đã luôn gởi vào đó lời ru thủ thỉ :


"Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì , em biết không. Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi ...? "


Phù du quá phải không? Cần có một tấm lòng để làm gì?? Để yêu thương, chia sẽ, đùm bọc lẫn nhau ư? Có đủ chưa nhỉ??? Tác giả hỏi vậy, nhưng câu trả lời của ông lại chẳng ăn nhập vào đâu cả !! Hì, mình có cảm giác ông cũng chẳng hiểu nổi mình. chẳng hiểu cảm xúc của ông. Ông lãng tránh, như bao nhiêu người lãng tránh một câu hỏi khó !! Nhưng dù sao..nếu để gió cuốn đi thì lòng vẫn nhẹ nhõm hơn phải không? Nhưng sau đó thì sao? Lòng ta sẽ đi đâu??



Tấm lòng, để gió cuốn đi ! Bao nhiêu lần rồi nhỉ ? Mình đã để gió cuốn đi bao lần?? Không phải là tấm lòng bao la ..triết lý kia. Mà là cuộc đời, cuộc sống, yêu thương, chân tình, và cả những lỗi lầm, sai sót?? Tất cả gió đã cuốn đi.


"Gió cuốn đi cho mây qua dòng sông. Ngày vừa lên hay đêm xuống mênh mông. Ôi trái tim đang bay theo thời gian."


Ừ, thôi thì cứ để gió cuốn lòng mình đi. Cuốn suy nghĩ mình đi. Và cuốn cuộc đời mình đi. Cứ đi rồi sẽ đến điểm dừng. Hì, mình vẫn vậy. Không cao siêu như "bác" Trịnh kia. Mình rốt cuộc vẫn muốn có điểm dừng. Không phù du. Không lãng tránh. Không mộng mị.


Lần trước ngồi đây trời đổ mưa. Cảm giác buồn vô định cứ quấn lấy mình. Giờ trời không mưa , không buồn, nhưng mình vẫn thấy lòng như chùng xuống!! Mặc những lời thì thầm xung quanh. Chẳng nghĩ ngợi được gì, đôi lúc thấy trống rỗng. Đôi lúc thì để suy nghĩ trượt dài trong dòng nhạc kia. Giá như gió cứ cuốn đi hết nhỉ??


Ngẫm lại, Bác tác giả này chắc là thích gió, thích mưa đây..., nghe nhạc ông cứ thấy tối và rối mù mù!!


1 Chia sẽ:

Anonymous said...

De gio cuon di...mot tam long de gio cuon di. Ma tai sao lai de gio cuon di nhi...? De gio mang tam long yeu thuong bao la kia trai ra khap noi noi? Hay de gio cuon di bao noi muon phien trong cuoc doi nhi? hay la ca hai. Gio cuon di bao nhieu loi lam, dau kho, hi no ai o tham san si va gio cung mang tam long yeu thuong cuon di va trai xuong khap nhan gian..Co phai khong nhi?...