Status

Một góc riêng của tôi !

Tuesday, August 14, 2007

Khỏanh khắc của tôi

( not me, hình của girl nào ...không biết )



Chẳng hiểu sao mình lại thích khỏang thời gian từ 22h mỗi tối. Đó là thời gian mình sống cho mình. Suy nghĩ được nhiều. Chiêm nghiệm được nhiều, Và cũng làm được nhiều việc mình yêu thích, Đọc sách, lướt nét, ghé thăm trò chuyện với bạn bè v.v

Nhưng đây cũng là thời gian mình thấy lòng chùng xuống rất nhiều. Yên tĩnh quá, trống vắng quá. Và cũng rất nhớ.... và lại khóc!

Nỗi nhớ đó hình như luôn ẩn nấp đâu đó trong tâm hồn mình. Chờ đến khi lòng chùng xuống, kéo theo phút yếu đuối của lý trí, là nỗi nhớ nhanh chóng bao phủ trái tim. Làm mình đau ,và làm mình khóc. Một ranh giới mong manh trong tâm hồn mình.

Nhiều khi trời rất lạnh. Nhưng cái lạnh của thời tiết mình chưa bao giờ là thấy đủ . Nó vẫn chưa bao giờ đủ lạnh để mình có thể đồ thừa là mình lạnh vì thời tiết. Và mình luôn hiểu cái lạnh lẽo đến buốt ruột gan là từ trong lòng mình. Cái lạnh thời tiết mình có thể nhờ đến cái áo khóac, cái chăn cho da thịt mình được ấm. Nhưng mình bất lực 1 sự lạnh lẽo trong lòng mình....không có gì có thể sưởi ấm. Ngòai một vòng tay.....

Giá như mình có phép màu để đôi tay mình có thể ôm lấy tim mình để sưởi ấm. Mình bất lực, thế nên mình cảm thấy ghét cái "nỗi nhớ" của mình, và cũng căm ghét cái lạnh của chính mình.

Hôm trước, thấy con gái ngồi buồn. Mình thương và muốn đưa con đi dạo vòng Sài gòn. Thế là mặc ấm cho con. Hai mẹ con chầm chậm lái xe đi. Con mình thích thú vì lâu rồi mẹ không đưa con đi chơi tối. Đường Sài Gòn tối CN luôn đông, (ngược lại thì vắng xe cộ vào ban ngày ), Con gái mình dù đang bệnh nhưng vẫn lắc người, nhún vai, múa tay mỗi khi xe chạy ngang cái shop nào có vang lên tiếng nhạc ( con đáng yêu quá). Đang đi dạo thì trời chuyển mưa. Mình nhận ra từ rất lâu con mình cũng rất thích mưa như mẹ. Không khí lại lạnh rồi. Lòng muốn hai mẹ con cứ chầm chậm xe dưới cơn mưa Sài gòn. Cứ tận hưởng cái cảm giác buồn man mát trong mưa, xen lẫn gió lạnh. Nhưng sợ không tốt vì con đang bệnh. Mình tiếc nuối cơn mưa, quay về!

Mình nhận ra mỗi khi trời đổ mưa, cũng là lúc tim mình đang khóc, lòng rủ xuống yếu mềm. Lúc ngắm mưa là lòng mình nhớ... nhớ...nỗi nhớ không tên. Nhưng sao mình luôn muốn lòng cứ chìm trong nỗi nhớ ấy. Mình chẳng thích nỗi nhớ ấy đến. Nhưng đã đến thì mình chẳng muốn nó đi. Dù nó ở lại nó sẽ nhấn chìm sự yếu đuối của mình. Nhưng mình chẳng muốn nó đi....


....Nếu em đã có tấm lòng.....
Anh ơi hãy giữ, đừng để gió cuốn đi....



0 Chia sẽ: