Cho những ai có cùng tâm trạng ...giống tôi!
... Khi ta cười không có nghĩa là ta đang vui, và cũng không phải cứ buồn là ta lại khóc. Không quan tâm đến không có nghĩa là thờ ơ. Gương mặt dửng dưng không có nghĩa là vô cảm... Tất cả những biểu lộ bề mặt không thể nói lên được những gì phía sau nó...
... Có những khi oằn mình trong nỗi muộn phiền đớn đau, nhưng ta không thể khóc . Có những khi ngụp lặn trong niềm vui, nhưng ta cũng kô thể cười. Có những khi ta muốn quan tâm đến một ai đó, nhưng ta lại thờ ơ. Và có những khi ta fải đèn nén những xúc cảm đang mãnh liệt dâng tràn sau gương mặt dửng dưng...
Tại sao chúng ta lại phải như thế??? Mọi việc đều có nguyên nhân sâu xa của nó và có đôi khi cái nguyên nhân ấy chỉ đơn giản là cách nhìn mà thôi.
Bạn tôi có 1 bài viết về DƯA HẤU và CÀ CHUA. Cà chua thì khi chưa chín vỏ nó màu xanh và bên trong cũng màu xanh, khi nó chín thì vỏ nó màu đỏ và bên trong cũng là màu đỏ. Còn dưa hấu lại khác, khi nó chưa chín thì vỏ nó màu xanh và bên trong là màu trắng, và khi nó chín thì vỏ nó cũng là màu xanh nhưng bên trong lại là màu đỏ. Ở đoạn kết bạn ấy hỏi: Thế bạn sẽ chọn cách sống nào: CÀ CHUA hay DƯA HẤU? .................
Bài viết rất hay và rất sâu sắc theo lý thuyết. Nhưng đó chỉ là cái nhìn rất hẹp ở 1 góc rất nhỏ của cái gọi là CUỘC SỐNG. Nó chỉ đủ để chứng minh cho điều mà bạn tôi muốn tôi hiểu được.
Có đôi khi ta vẫn tự hỏi: "Cuộc sống là gì?" và chắc rằng không 1 ai trong chúng ta chưa tự đặt câu hỏi: "Hạnh phúc là gì?" ... Và rồi ta cứ mải mê đi tìm cái gọi là Hạnh Phúc, cái gọi là Cuộc Sống, mà mấy ai trong chúng ta biết rằng Hạnh phúc chính là khi ta còn đủ suy nghĩ để tự đặt câu hỏi cho chính mình và Cuộc sống hiện diện chính trong hơi thở của chúng ta. ........ (Uống cafe cái đã ... )
Có đôi khi ta vẫn tự hỏi: "Cuộc sống là gì?" và chắc rằng không 1 ai trong chúng ta chưa tự đặt câu hỏi: "Hạnh phúc là gì?" ... Và rồi ta cứ mải mê đi tìm cái gọi là Hạnh Phúc, cái gọi là Cuộc Sống, mà mấy ai trong chúng ta biết rằng Hạnh phúc chính là khi ta còn đủ suy nghĩ để tự đặt câu hỏi cho chính mình và Cuộc sống hiện diện chính trong hơi thở của chúng ta. ........ (Uống cafe cái đã ... )
Miên man với những câu hỏi và mơ hồ tìm kiếm câu trả lời cho những xúc cảm, những việc xảy ra cho chúng ta... có fải đó chính là nguyên nhân dẫn chúng ta đến với sự bế tắc và muộn phiền. Nếu đúng là như vậy thì tại sao chúng ta thôi không miên man và thôi không mơ hồ trong tìm kiếm? Sao chúng ta không nhìn sự việc ở một góc cạnh khác để thấy Cuộc Sống là vô hạn mà Đời Người là có hạn? Sao ta không tự giải thoát mà lại luôn trói chặt mình?...
Ngoài kia thời gian vẫn trôi. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Tất cả sẽ không dừng lại để chờ ta thôi miên man và thôi mơ hồ.
Chúc chúng ta một ngày mới không miên man và không mơ hồ ! (mình lại mơ hồ )
........................
0 Chia sẽ:
Post a Comment