Status

Một góc riêng của tôi !

Tuesday, May 15, 2007

Nhật ký lúc ...nửa đêm.

Gần nửa đêm giọng ba con "nhừa nhựa" tỉnh say trong điện thoại gọi hỏi thăm. Có lẽ ba con gọi điện cho ngày này của hai năm trước. Ba con nói để ba phụ nuôi con cùng mẹ. Mẹ cười cười. Ba nói mẹ đừng cười. Nhưng quả thật là mẹ không thể không cười vì ba con luôn hoành tráng cái mồm. Ba con "bồi" them : Ai cũng có điều phải lo, em thì đang lo cho con , còn anh thì cũng đang lo cho hai đứa nhỏ ( em của ba con ). Ba con nói câu đó làm mẹ có cảm giác ...con là con riêng của 1 mình mẹ.

Sao cũng được. Có lẽ trong thời gian qua chỉ có con và những người bạn thân của mẹ hiểu mẹ đã nuôi con thế nào. Nhưng với sự cay nghiệt từ gia đình chồng và bạc nhược của chồng thì mẹ LÀM ĐĨ để nuôi con. Mẹ không buồn vì những lời độc ác đó. Mà mẹ chỉ thấy lòng đau nhói cho 1 tình thâm bị chính những lời cay độc kia chà đạp. Trong những lần túng quẫn đến cùng cực mẹ cũng đã nghĩ giá như Ngực mẹ đừng chảy Sữa, bụng mẹ đừng có Thẹo (vết mổ sanh con) có thể mẹ sẽ Làm Đĩ mới nhanh có tiền nuôi con !!

Ba con không hiểu tại sao mẹ lại vui vẻ và tỏ vẻ hãnh diện khi sống cuộc sống Đơn thân nuôi con. Ba con không hiểu là phải, vì cái ngày ba con đi trong tay mẹ không có 1 đồng , đứa con thì chưa dứt sữa. Đáng lẽ mẹ phải van xin ba con, hay ngồi khóc lóc tiếc nuối 1 người chồng chứ....Vậy sao mẹ vui vẻ được, hãnh diện được? Khó hiểu quá phải không? Mẹ cũng vậy! Giá như mẹ có thể quên được cái đêm ba con say rượu đến nhà thăm con lúc nữa đêm. Con khóc thét lên vì bị ba đánh thức , Con thét lên hoảng sợ trong vòng tay mẹ khi ba đánh mẹ. Giá như mẹ có thể quên được sự phản bội , sự bạc nhươc của ba thì có lẽ giờ này mẹ vẫn còn ngồi nuối tiếc 1 người chồng. Nhưng giờ Mẹ đã lại vui vẻ vì không còn nhiều đau đớn gặp phải như trong hôn nhân. Mẹ hãnh diện vì nuôi còn bằng tiền nhân nghĩa, bằng sức lực. Và mẹ hãnh diện vì đã không van xin ba con cùng gánh vác trách nhiệm.

Nhưng có lẽ gia đình chồng không thương thì họ cũng sẽ không thể nào hiểu được mẹ con ta đã trải qua thời gian đó như thế nào. Mẹ không hề vui vẻ hoàn toàn đâu. Trong hai tháng sau ngày Ba con đi, mẹ đã khóc, khóc rất nhiều....Mẹ đã khóc cho mẹ và khóc cho con. Mẹ không có người thân giúp đỡ, nhưng mẹ may mắn khi cuộc đời cho mẹ những người bạn tốt. Cô Hạnh, cô Thu, cô Phương, dì Hà v.v. Họ đã kéo mẹ đứng lên trong tuyệt vọng. Rồi mai mốt đây mẹ sẽ trả những gì mà họ đã cưu mang mẹ con mình trong thời gian qua . Nhưng có lẽ suốt đời này hai mẹ con mình cũng không thể trả hết nợ ân tình cho họ, cái ân tình 1 lần nữa tái sinh. Con phải luôn nhớ con nhé.


Từ kiêu kì tôi rớt xuống vực sâu
Bóng tối dạy tôi lắng nghe côn trùng hát
Trong tuyệt vọng tôi hiểu đời theo nghĩa khác
Dòng máu nào cứu rỗi được nhân gian.

Link

0 Chia sẽ: