Status

Một góc riêng của tôi !

Thursday, May 31, 2007

Something Change

Mình vốn rất yêu mái tóc của mình. Bao ngày qua nó góp phần mang đến cho mình vẽ kiêu hãnh, sang trọng và quí phái. Dù cuộc sống có đổi thay, dù nỗi buồn có tràn ngập. Dù cho xã hội đã có trào lưu mạnh mẽ với những màu xanh xanh , đỏ đỏ. Mình đã vẫn luôn giữ màu đen tuyền cho mái tóc. Đã nhiều lần mình rất muốn đổi phong cách, thay đổi 1 chút ở ngoại hình, nhưng lại không nỡ cắt đi mái tóc dài gợn sóng. Mình cứ nghĩ , nếu tóc mình khác đi - vàng vàng, đỏ đỏ, hay ngắn đi củn cỡn- thì mình ...không còn là mình !!

Nhưng hôm nay, mình đã mạnh dạn thay đổi mái tóc của mình. Mình vốn không thích lắm nhưng nó đem lại cho mình 1 cảm giác khác. Không thích- nhưng nó đang là của mình !! Không thích- nhưng mình phải chăm sóc nó...như đã từng chăm sóc.

Wednesday, May 30, 2007

Hoài Niệm

Chiều nay mưa Sài Gòn lớn quá! Em chẳng biết làm gì ngoài việc ...ngồi ngắm mưa! Em bỗng ước cơn mưa kia có thể gội rửa được thế gian. Có thể kéo trôi đi nỗi niềm riêng em đang cất giấu. Nhưng ước cũng mãi chỉ là ước mà thôi....Em đã nói với anh rằng, em không muốn xem lại bài thơ anh viết, nhưng tại sao lại không anh nhỉ? Anh đã viết nó cho em mà. Em đã khóc thật nhiều khi anh cho em xem bài thơ ấy, nhưng nay thì em không khóc nữa.Vâng, những tháng ngày qua đã làm em nhận ra, Anh va Em sinh ra không phải là để dành cho nhau. Anh một nữa, và em cũng vẫn chỉ là một nữa của riêng mình. Có lẽ tha thứ cho nhau chưa chắc là đã đủ.Cho dù sau này thế nào mà trong lòng vẫn nhớ nhau đó là điều tuyệt vời nhất , phải không anh? Đôi khi có mất mát mới hiểu hết nỗi cô đơn. Có đớn đau mới hiểu được Tình yêu là gì? Thôi mình chia tay anh nhé! Anh hãy giữ lại cho mình nữa niềm vui, nữa đau kia em xin nhận lấy. Em bỗng thấy mình lớn hơn sau những lần gãy gập. Nhìn lại những chuỗi ngày quá khứ chỉ còn thấy tim mình thở dài mệt mõi mà thôi.Tự hỏi lòng " Tinh Yêu ơi, sao cứ long đong? Lầm lũi mãi cũng chỉ toàn cay nghiệt !" Hãy khóc vì em lần cuối anh nhé.Khóc cho Tình Yêu của mình. Khóc cho những ước mơ không thể thực hiện. Rồi quay về với cuộc sống của mình và đuổi theo những ước vọng của bản thân. Hãy quên hết những yêu thương, hờn giận. Quên 1 người con gái không may....
Tối nay, căn phòng em chỉ thấp nến mà thôi. Nhìn cây nến kia đang chảy từng giọt, ... Em ngu ngơ nghĩ nó đang khóc cho mình! Em ước phải chi em chỉ là phiến đá, là cỏ cây giữa cuộc đời! Để những nỗi sầu của em theo gió cuốn mây trôi. Cho những lời cầu nguyện của em mãi treo trên thập giá ... Thôi, để dễ dàng hơn cho chúng ta, hãy xem như duyên mình đến đó là đã hết.

Em cảm ơn anh vì tất cả!!! Yêu thương và đau khổ!!



Hôm nay vô tình mẹ đọc lại những lời này của hơn 3 năm về trước. Mẹ đã viết gởi ba con với quyết định chia tay. Nay đọc lại như 1 kỷ niệm. Mẹ đọc lại những dòng này trong cuộc chia tay lớn lần 2. Cả hai lần đều cay và đắng! Khóc nhau 2 lần. Hai lần đã đủ cho 1 mối tình trắc trở...không có hậu. Ngày xưa mỗi lần đọc nó mẹ đều không thể không khóc. Nhưng kỳ lạ thay lần này mẹ không còn thấy mình đau!!! Có lẽ đau đã nhiều. Khóc đã nhiều! Bức thư này nay trở thành kỷ niệm!

Tuesday, May 29, 2007

Mẹ và Ti






Hai mẹ con mình tham gia tích cực thật!!! Ăn và chơi đều tham gia!

Monday, May 28, 2007

Cuối cùng hai đứa mình cũng gặp được nhau. "888" cái !


Hai thành viên nhỏ nhất của hội. Cún và Vic.

Buffet






Các Singlemom/dad trổ tài nội trợ






Cari Gà ( Mebaongoc)
Salad Nga ( Binhan_hn)
Suop ( babyone)
Gỏi Bưởi (Mina) v.vv

Các kiều thổi bong bóng.






Chân dung Mẹ và Con






Mebaongoc (Thanh) va Con
Anthology (Vân) và Con
Khánh và Con
Menu777 (Nữ) và Con
Hanh và Con

Chân dung Mẹ và Con






Mebaongoc (Thanh) va Con
MeNhimBin (Chi) và Con
YeuNghi ( Thùy) và Con
lilili (Quỳnh) và Con
Babyone (Hằng) và Con

Aha, em đồng ý, anh đứng lên đi! Có

gì ở tay anh nè (nhéo cho 1 phát nhá, nỡm yêu ạ )


Anh này, làm gì đứng xớ rớ hoài?

Chuyện tình yêu.


Anh muốn nói là: Em ơi .. mai mốt chúng mình cùng .. chia kẹo cho nhau nhé?


Có kẹo à? Đưa tớ ăn với!


Có nhìn thấy bảng "nộp kẹo tại đây" không?


Oái, làm hết hồn!

Picnic...Chuyện nhà Mộc


Một mình tớ 1 cõi nhá!

Wednesday, May 23, 2007

Nhật ký lúc ...nữa đêm.

22h15'

Mẹ cúi xuống hôn lên trán con nhẹ nhàng, Cảm nhận nụ hôn của mẹ, con nhướng mắt lên, nhưng cơn buồn ngủ lúc này đã lại níu giữ hàng mi con khép chặt. Mẹ cứ thế ngồi ngắm con như mọi lần. Chiều nay con bị mẹ bắt đứng quay mặt vào vách tường vì cứ nghịch ngợm với tủ lạnh. Mẹ tranh thủ lúc con bị phạt để làm nốt công việc nấu nướng dỡ dang. Vì thế mẹ quên mất con đang đứng vẽ vu vơ bằng ngón tay bé xíu lên tường. Đến khi mẹ nhận ra con vẫn đứng chịu phạt mà không khóc như mọi lần. Mẹ thương quá : Ti ơi , đến mẹ ôm nào! Con quíu chân chạy vội vào lòng mẹ miệng toe tuét cười vì được mẹ tha. Mẹ nhận ra con mẹ đã và đang lớn nhanh rồi.

Bấm chế độ Mute cho ti vi, mẹ mở tủ tìm nhật ký hàng ngày của con. Từ ngày chỉ có hai mẹ con sống với nhau mẹ đã làm cho con Cuốn Nhật ký hàng ngày. Mỗi ngày mẹ đều viết vào đó những biểu hiện mới của con, từng lời mà con đã nói được ... Tháng này con nói được nhiều. Chiều nay mẹ thấy cháu ngoại của cô Phượng dưới nhà nhỏ hơn con 1 tháng, tuy bé ấy không nói được nhiều như con nhưng lại đã có thể gọi ba, bà ngoại và bà nội !! Mẹ chạnh lòng ...có thể chẳng bao giờ Ti của mẹ học nói được những tiếng gọi thâm tình ấy !!

Thursday, May 17, 2007

After

Trái đất thật tròn! Tôi đã nói câu này với "chị" với 1 sự ngạc nhiên. Nhưng rồi không phải thế khi tôi biết chị tạo cuộc hẹn với tôi là có chủ ý. Và vì đến có chủ ý nên đã đánh thức lại nhiều góc lặng trong tôi. Một câu chuyện dài đủ để tôi giải tất cả những dấu hỏi còn lại trong thời gian qua. Nhưng dù sao tôi cũng cảm ơn chị về cuộc gặp gỡ không mong đợi này.

Thời gian này là thời gian nhạy cảm của tôi. À không, chính xác hơn là thời gian nhạy cảm của chúng tôi - Tôi, chồng tôi và con gái tôi- Và vì là thời gian nhạy cảm nên tôi cũng nhận ra blog của tôi đã ghi lại nhiều phần đời tôi trong 2 năm qua. Nó làm cho blog của 2 mẹ con tôi buồn!

Tôi đã cho phép mình nghĩ về thời gian này của hai năm trước ( 14-5) . Vì tôi biết đây là lần sau cùng tôi còn cho phép mình nghĩ đến. Tôi nghĩ đến vì trong tôi còn sót lại chút trân trọng cho sự kiện này của đời mình. Nhưng sau câu chuyện giữa chị và tôi... từ lúc đó đến nay đã để trong tôi 1 tâm trạng nặng nề , để rồi tôi nhếch mép mỉa mai cho cái sự quá ư lãng mạn của mình !

Giờ đã giải được hết những dấu hỏi trong tôi. Đã xác nhận lại chính xác những suy nghĩ của mình về cách sống của chồng tôi đối với hai mẹ con tôi trong thời gian qua. Tôi sẽ khép lại những trang viết về phần đời ngắn ngủi 2 năm qua của mình. Nhưng những gì về chồng tôi, tôi sẽ để anh vào khoảng thinh không trong cuộc đời hai mẹ con. Chớ không thể khép anh vào quá khứ.

Tôi vẫn nghĩ giá như chị đến với hai mẹ con tôi trong im lặng hay là đúng mục đích mà tôi đã tưởng . Có lẽ tôi đã rất vui hơn rồi. Tôi không có lý do gì để ghét chị. Cũng như tôi không phải là không thích chị. Nhưng chắc chị hiểu tại sao tôi nói " tôi không chắc là có muốn gặp chị nữa hay không?" Phải không chị?

Saturday morning

Con gái, hai hôm nay mẹ lại nghĩ nhiều. Mẹ không biết mẹ nên chu toàn thế nào cho con đây. Thời gian qua mẹ vẫn giữ đúng lời hứa của mình là cho con và ba con gặp nhau mỗi tuần. Mẹ đã làm điều ấy vì chính quyền lợi của con. Nhưng với những gì mẹ đã biết thì dù chỉ là một tiếng "Ba" thôi nó có còn quan trọng nữa không?

Nhiều khi nghĩ lại mẹ thấy buồn cười và tiếc cho Ba con. Vì cái tánh chẳng có lập trường của Ba con mà đến nay Ba con chẳng nhận được gì. Thời gian còn chung 1 nhà, Khi con bập bẹ tiếng ba , tiếng mẹ đầu đời. Ba con lại đi bắt chước người bạn ngoài Bắc mà gọi con xưng Bố ( ba nói vì nó thân mật hơn) . Để rồi tập mãi mà con chưa thể gọi bằng Bố. Rồi giờ đây, con đã 19 tháng rồi , đã nói được nhiều, hiểu được nhiều, và dù Ba con đã đổi từ "Bố" sang từ "Ba" rồi, nhưng vì không có Ba bên cạnh nên mỗi lần Ba đến thăm, con vẫn chưa thể nhận thức đúng thậm chí không thể gọi một tiếng ...Ba!

Hy vọng ba con sẽ rút kinh nghiệm ở những đứa con sau của mình !!! Và mẹ cũng tin rằng ba con sẽ không để "em con" nhiều thiệt thòi như những gì đã để lại cho con !!!

Nói là nói thế. Nhưng mẹ sẽ luôn giữ cho con cái quyền lợi như bao đứa trẻ khác. Mẹ sẽ giữ điều ấy như mẹ vẫn làm cho con. Mẹ luôn muốn con lớn lên và ý thức mọi việc nhẹ nhàng và tự nhiên nhất.


Tuesday, May 15, 2007

Nhật ký lúc ...nửa đêm.

Gần nửa đêm giọng ba con "nhừa nhựa" tỉnh say trong điện thoại gọi hỏi thăm. Có lẽ ba con gọi điện cho ngày này của hai năm trước. Ba con nói để ba phụ nuôi con cùng mẹ. Mẹ cười cười. Ba nói mẹ đừng cười. Nhưng quả thật là mẹ không thể không cười vì ba con luôn hoành tráng cái mồm. Ba con "bồi" them : Ai cũng có điều phải lo, em thì đang lo cho con , còn anh thì cũng đang lo cho hai đứa nhỏ ( em của ba con ). Ba con nói câu đó làm mẹ có cảm giác ...con là con riêng của 1 mình mẹ.

Sao cũng được. Có lẽ trong thời gian qua chỉ có con và những người bạn thân của mẹ hiểu mẹ đã nuôi con thế nào. Nhưng với sự cay nghiệt từ gia đình chồng và bạc nhược của chồng thì mẹ LÀM ĐĨ để nuôi con. Mẹ không buồn vì những lời độc ác đó. Mà mẹ chỉ thấy lòng đau nhói cho 1 tình thâm bị chính những lời cay độc kia chà đạp. Trong những lần túng quẫn đến cùng cực mẹ cũng đã nghĩ giá như Ngực mẹ đừng chảy Sữa, bụng mẹ đừng có Thẹo (vết mổ sanh con) có thể mẹ sẽ Làm Đĩ mới nhanh có tiền nuôi con !!

Ba con không hiểu tại sao mẹ lại vui vẻ và tỏ vẻ hãnh diện khi sống cuộc sống Đơn thân nuôi con. Ba con không hiểu là phải, vì cái ngày ba con đi trong tay mẹ không có 1 đồng , đứa con thì chưa dứt sữa. Đáng lẽ mẹ phải van xin ba con, hay ngồi khóc lóc tiếc nuối 1 người chồng chứ....Vậy sao mẹ vui vẻ được, hãnh diện được? Khó hiểu quá phải không? Mẹ cũng vậy! Giá như mẹ có thể quên được cái đêm ba con say rượu đến nhà thăm con lúc nữa đêm. Con khóc thét lên vì bị ba đánh thức , Con thét lên hoảng sợ trong vòng tay mẹ khi ba đánh mẹ. Giá như mẹ có thể quên được sự phản bội , sự bạc nhươc của ba thì có lẽ giờ này mẹ vẫn còn ngồi nuối tiếc 1 người chồng. Nhưng giờ Mẹ đã lại vui vẻ vì không còn nhiều đau đớn gặp phải như trong hôn nhân. Mẹ hãnh diện vì nuôi còn bằng tiền nhân nghĩa, bằng sức lực. Và mẹ hãnh diện vì đã không van xin ba con cùng gánh vác trách nhiệm.

Nhưng có lẽ gia đình chồng không thương thì họ cũng sẽ không thể nào hiểu được mẹ con ta đã trải qua thời gian đó như thế nào. Mẹ không hề vui vẻ hoàn toàn đâu. Trong hai tháng sau ngày Ba con đi, mẹ đã khóc, khóc rất nhiều....Mẹ đã khóc cho mẹ và khóc cho con. Mẹ không có người thân giúp đỡ, nhưng mẹ may mắn khi cuộc đời cho mẹ những người bạn tốt. Cô Hạnh, cô Thu, cô Phương, dì Hà v.v. Họ đã kéo mẹ đứng lên trong tuyệt vọng. Rồi mai mốt đây mẹ sẽ trả những gì mà họ đã cưu mang mẹ con mình trong thời gian qua . Nhưng có lẽ suốt đời này hai mẹ con mình cũng không thể trả hết nợ ân tình cho họ, cái ân tình 1 lần nữa tái sinh. Con phải luôn nhớ con nhé.


Từ kiêu kì tôi rớt xuống vực sâu
Bóng tối dạy tôi lắng nghe côn trùng hát
Trong tuyệt vọng tôi hiểu đời theo nghĩa khác
Dòng máu nào cứu rỗi được nhân gian.

Link

Sunday, May 13, 2007

Nhật ký lúc ...nữa đêm.

....
Mẹ thèm lắm 1 lời hỏi thăm từ ông bà ngoại của con quá. Mẹ nhớ gia đình mẹ quá! Nhưng mẹ cũng chỉ biết nhớ mà thôi. Phải rồi, từ ngày mẹ cưới ba con, Chia tay ba con...Ông bà ngoại vẫn bặt tăm! Lỗi của mẹ! Mẹ không thể trông mong gì. Mẹ đã đánh đổi gia đình để chọn ba con. Thì giờ dù thế nào mẹ cũng đành chịu...Một tuổi thơ mẹ cơ cực và đầy uất ức. Một tuổi thơ mẹ thiếu thốn , cô đơn. Lẽ nào giờ đây con của mẹ cũng không người thân thích? Không cội không nguồn? Lỗi mẹ thật lớn...

Click here

Nhật ký lúc ...nữa đêm.

Không làm sao ngủ được....Ngày này cách đây 2 năm là đám cưới của ba và mẹ đó Ti à!! Sau hai năm, giờ phút này đây mẹ nằm ôm con trong đêm khuya tĩnh mịt với nỗi lòng cô đơn, cây đắng, xót xa, và ....nuối tiếc. Cô đơn lắm ở đời này. Cây đắng cho mình. Xót xa cho con . Và nuối tiếc 1 ...quyết định vội vàng.
Phải, Mẹ chưa 1 lần hối hận vì quyết định có con trong đời mẹ. Nhưng mẹ lại hối hận vì quyết định "hợp thức hóa" giữa con và ba con.
Nếu như mẹ giữ ý định là 1 single mom thì mẹ đã vẫn còn đầy đủ điều kiện vật chất để lo cho con - cho hai mẹ con mình-Hơn 1 năm ngắn ngủi trong hôn nhân. Thì mẹ mất tất cả . Mất tất cả những gì mẹ đã có trước đó. Mẹ càng ngỡ ngàng hơn khi nhận ra cảnh của mình - mẹ đang ôm đứa con nhỏ chưa dứt sữa của mình trên tay - lấy gì , làm gì để lo cho con đây?
Mẹ đã quen với cuộc đời mình nhiều thay đổi. Mẹ đã quen rồi khi gặp nhiều không may. Mẹ đã quen rồi đời mình nhiều biến cố. Nhưng Mẹ chưa quen những bế tắc thuộc về con....
Mẹ tệ quá phải không con. Đã quyết định là 1 singlemom, nhưng vì suy nghĩ nhiều, Vì mủi lòng , vì tình yêu mà thay đổi quyết định ấy. Để rồi trong thời gian ngắn ngủi ....Vẫn là 1 singlemom.
Lẽ nào mẹ phải nói là - Tiếc cho con , thương hại cho chính mình! -
Ôi , ngày này của hai năm trước....

Webtretho

Nhật ký lúc ...nữa đêm.

Cả ngày hôm nay mẹ thấy sức lực , chí khí trong mẹ đã rời bỏ mẹ mà đi sau ngay khi cái tin bà chủ nhà thông báo sẽ ...lên tiền nhà. Từ lúc đón con học về mẹ không còn lòng nào chơi với con như mọi hôm. Cái suy nghĩ mẹ con ta sẽ chuyễn nhà làm mẹ nẫu ruột gan. Từ ngày gia đình ta tan vỡ mẹ đã biết trước một cuộc đời long đong đã và đang chờ đón mẹ con mình. Nhìn con đang ngủ say kia mà nước mắt mẹ cứ chực rơi. Con ngày càng lớn nhanh mà mẹ chưa cho con được 1 cuộc sống ỗn định. Mẹ thấy mình có lỗi với con thật nhiều. Con hãy cùng mẹ vượt qua những giai đoạn khó khăn con nhé.
Ngủ ngoan đi con. Mẹ xoa lưng cho con ngủ.

WTT

Monday, May 7, 2007

Nhật ký lúc ...nữa đêm.

Giờ này con đang ngủ thật say, mẹ ngồi đưa võng cho con thỉnh thoảng lại sờ lên trán con, đo nhiệt độ - con sốt- Đã hạ sốt rồi. Tiếng ken két của nhịp võng xé tan cái tĩnh lặng của không gian . Mẹ vừa chăm con vừa miên man suy nghĩ. Không có lúc nào mẹ lại nghĩ nhiều như những lúc này. Cũng không lúc nào mẹ thấy lo toan, vất vả và ...cô đơn, lạnh lẽo hơn lúc này.... Ôi dòng đời. Ôi lòng người !!!
Con ngủ say nhé... Mẹ lại chuẩn bị nước ấm đây.

WTT

Saturday, May 5, 2007

Viết trên tường nhà dưỡng lão

Con ơi! Khi con còn thơ dại,
Mẹ đã mất rất nhiều thời gian,
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm;
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi;

Những kỷ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau
Làm mẹ nhớ thương da diết,
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút,
Cho mẹ suy nghĩ thêm...

Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì,Mẹ cũng quên...Con ơi!
Con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần,Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời?
Con nhớ không mỗi ngày mẹ đápNhững câu ngây ngô, hàng trăm câu con hỏi từ đâu?

Nên nếu mẹ lỡ kể lể nhiều lần những câu chuyện móm răng
Ngâm nga những khúc ru con thời con bé
Xin con tha thứ cho mẹ
Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé!
Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà!

Con ơi! Giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giày,
Ăn cơm vãi đầy vạt áo,Chải đầu tay bần bật run,
Đừng giục giã mẹ,
Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm,

Mẹ chỉ cần có con ở bên .Mẹ đủ ấm.
Con ơi! Bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ,Dìu mẹ, chậm thôi
Như năm đó,Mẹ dìu con đi những bước đầu đời.

(st)

Tuesday, May 1, 2007

Mom and Ti ...sick

Giờ đã gần 2 giờ đêm rồi. Mệt và buồn ngủ nhưng mẹ không thể ngủ - con lại sốt- Từ ngày con bị co giật vì sốt Mẹ chưa 1 lần nào lơ là mỗi khi con bệnh. Cái cảm giác tưởng như sắp mất con lần đó mỗi khi nhớ lại mẹ không khỏi ...rùng mình.

Con đã 1 tuổi rưỡi rồi. Thời gian cứ trôi đi trong khó khăn và nhọc nhằn. Trong lo âu và vất vả. Những lúc thế này, những khi ngồi trong đêm khuya tĩnh mịt mẹ lại có dịp ..nghĩ nhiều hơn về cảnh của mình, của con. Mẹ chỉ mong con hãy luôn khoẻ mạnh. Mỗi lần con bệnh là thêm một khoảng khắc mẹ lo âu và căng thẳng. Dạo này con đã nói được nhiều. Con đã gọi " mưa , mưa" mỗi khi trời đổ mưa. Con đã tự biết tắt ti vi mỗi khi biết mẹ sắp đưa con ra ngoài. Nhưng con càng biết nhiều, mẹ càng nhận ra con đang dần mơ hồ nhận ra sự khiếm khuyết của mình. Con đã không còn ngoan ngoãn ngồi chơi một mình - con sợ 1 mình- Con đã thấy có nhu cầu muốn mẹ cùng tham gia trong những trò chơi thú nhún. Mẹ sợ 1 ngày.... Con muốn có 1 ai đó mạnh mẽ làm ngựa con phi, làm bò con cỡi.

Mấy hôm nay mẹ cũng bệnh. Mẹ mơ hồ lo sợ ...một mai. Ai cùng con đi đến hết cuộc đời, đến khi nào con đủ lông đủ cánh. Ai lo cho con mỗi khi con bệnh, con buồn. Nhưng tất cả những gì mẹ còn, và mẹ có mẹ đã chỉ đủ để lo cho con. Mẹ đã không còn ... đủ để nghĩ cho mình. Mẹ phải cố thôi. Mẹ mong mình sức khoẻ ...để lo cho con.

Mẹ đã tập nhiều trong việc làm mẹ. Mẹ đang cố gắng tập là một người cha. Mẹ sẽ cố gắng làm được những món đồ chơi con thích. Sửa chữa những món đồ chơi con làm hư. Mà có lẽ mẹ cũng nên tập cho mình luôn khỏe mạnh để nâng con lên trên bước gẫy gập của cuộc đời.

Mẹ mong con của mẹ sẽ không bao giờ cay đắng như mẹ. Con gái à. Đừng bao giờ như mẹ!!!