Status

Một góc riêng của tôi !

Wednesday, August 12, 2009

Khoảng hư không vô hình



Trong một đời trải dài từ quá khư đến hiện tại và tương lai là khoảng thời gian dài. Em rồi sẽ không nhớ được những gì đã qua trong quá khứ, em cũng không hình dung được mình sẽ gặp ai trong tương lai. Nhưng có một vài người nào đó mà em sẽ chẳng thể nhớ được và chắc chắn rằng với một ai đó em không hề muốn quên.


Nhưng có nghĩa gì không? Đó vẫn là quá khứ. Vẫn chỉ là hư không. Một khoảng không vô hình làm lòng nao nao nhớ, nao nao buồn.


Em rất nhớ một cái nắm tay xiết chặt làm tim em run lên vì ...sợ của cái tuổi 17 ngây thơ, khờ dại. Em rất nhớ một cái ôm vụng về trong làn gió biển đêm trăng của mối tình đầu. Em rất nhớ cảm giác hồi hộp chờ đợi một lời yêu ....Tất cả cũng chỉ còn là hư không.


Từ đó đến nay, một khoảng thời gian không hề ngắn. Em đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc. Thương , yêu, hờn giận, tuyệt vọng. Em giờ không còn mơ một giấc mơ tình yêu hoàng tử. Em không còn chờ đợi một tình yêu hoàn hảo chốn thiên đường. Vì bây giờ với em...đó cũng chỉ là hư không!


Một ai đó đã khuyên em hãy mở lòng mình. Em hãy tin để niềm tin của em thành hiện thực. Em vẫn không dám. Em e ngại, và em cũng làm cho người ta e ngại. Em có thể cảm nhận một cách sáng suốt được ai chân thành với em , ai thật lòng yêu em, nhưng em có thể cầu mong gì hơn khi bản thân em không thể thật lòng cho ai đó 1 tình yêu, sự yêu thương từ trái tim mình? Em không thể cầu viện đến thời gian. Em cũng không đổ thừa cho cảnh đời hiện tại. Tất cả chỉ là em không muốn một lần nào nữa tin vào tình yêu. Nhưng em cũng không phủ nhận rằng em luôn muốn được yêu, được chăm sóc . Em quả là ích kỷ phải không, em chỉ muốn nhận mà không hề muốn cho.


Em bàng quang hơn khi một ai đó dỗi hờn, em hờ hững hơn khi một ai kia trách móc. Người ta trách em sao vô tâm thế? Sao em lại không có một cử chỉ gì để nói cho người ta biết rằng em cần người ta? Em không muốn thể hiện những điều đó nữa đâu. Và em cũng không cần ai hiểu.


Em hòa mình vào thế giới náo nhiệt , ồn ào, một vài mối tình ngắn ngủi, nhưng chẳng đọng lại gì trong em. Và em cũng chẳng muốn bất cứ điều gì đọng lại trong em. Vì em vẫn thích một mình, với khoảng hư không luôn làm lòng em nao nao buồn. Em yêu cái cảm giách chênh vênh trong khoảng hư không của mình. Yêu nỗi buồn của mình. Những khi như thế em lại thấy mình thật tách biệt với sự náo nhiệt , sự sang trọng, và những mối tình kia thật lạ lẫm với em.


Có lần, em đã nhìn thật kỹ một người, một người đã từng rất quan trọng với em. Em nhìn thật kỹ, nhưng em lại không thể tìm được một nét thân thuộc nào nữa. Điều em thấy duy nhất là khoảng cách rất lớn, và người ta thật xa lạ như là em chưa từng quen. Người ta xa lạ từng trong lời nói, trong hành động, trong cách sống. Thật buồn cười là em đã tự hỏi mình "đó là ai vậy?" Những khi đó, em cảm nhận được cuộc đời trống trải, quạnh hiu của mình trong khoảng hư không rất vô hình. Em nhận ra chân lý sống " Khoảng cách không phải do thời gian, hay hoàn cảnh, mà do chính lòng người tạo nên". Sự vật luôn biến đổi, lòng người cũng sẽ biến đổi, chính vì thế hoàn cảnh cũng sẽ biến đổi. Rồi sẽ đến một ngày, em chẳng còn nhận ra ai nữa. Mọi thứ sẽ trở nên xa lạ, như chưa từng biết, chưa từng gặp, chưa từng quen. Vậy đó, tất cả chỉ là khoảng hư không!



0 Chia sẽ: