Đời đen quá đi!
Mình chỉ muốn hét thật to để cho lòng nhẹ nhàng đôi chút. Mình chỉ muốn khóc thật nhiều để vơi đi sự tủi buồn. Rốt cuộc mình đã sai điều gì ? Mình đã phạm lỗi tày đình gì? Lỗi của mình là đã không có được những thứ mà ba mẹ muốn à?
Cuộc sống mình đã đủ áp lực rồi, mình đâu cần ai cảm thông, đâu cần ai giúp đỡ , và những lúc khó khăn nhất mình cũng có cầu xin gì đâu. Nhưng rốt cuộc ba mẹ muốn mình phải thế nào?? Ba mẹ đối với mình là thế nào vậy??
Mình cũng là một trong những đứa con ba mẹ sanh ra, mình không thể phán xét sao ba mẹ lại đối xử với minh khác biệt với những chị , em khác, nhưng thật sự không thể không khỏi rát lòng. Từ khi còn là một đứa con nít, đến khi thành thiếu nữ và trưởng thành. Và đến con của mình.... vẫn bị cách biệt đến vậy??? Nếu nói trắng ra rằng chỉ khi mình có nhiều tiền, có nhiều khả năng ... thì mới ân cần với mình thì ...thôi đi. Sao đời mình đen quá vậy!!!
Mà cứ vậy đi. Vốn dĩ mình cũng quen bị vậy rồi. Bao nhiêu lần lên voi xuống chó thì cũng bao nhiêu lần mình phải khóc vì cái cảnh này. Quen luôn rồi!! Người ta khi gặp khó khăn còn có gia đình nương tựa. Khi mình thực sự khó khăn thì lúc đó mình cũng bị đối xử thật tệ !!! Riết rồi khiến mình chỉ khi có thứ này thứ nọ mới dám mò mặt về. Khi không có gì thì ...bản thân mình như con chuột chủi, cảm giác như có tội!!! Thật là thảm khi đôi lúc mong có thật nhiều tiền để đổi một chút tình cảm người thân cho con mình!!
Lần này đi, đói no gì cũng đi luôn. Chẳng cần về nữa! Cuộc sống riêng đã đủ mệt mõi rồi. Không cần phải đeo mang thêm tình cảm gia đình kiểu này nữa.
Buồn thật buồn!
0 Chia sẽ:
Post a Comment