Thương con lắm!
Con bệnh và sốt 2 ngày 2 đêm, và đó cũng là thời gian mẹ thức trắng để chăm sóc con. Trẻ con hay bệnh là điều tất nhiên. Nhưng mẹ thật sự rất sợ mỗi lần con sốt. Những lần như thế mẹ lại nhớ lại cảm giác đáng sợ cách đây đúng 2 năm. Con đã sốt co giật. Kỷ niệm đáng sợ đó đã làm mẹ không dám lơ là một giây phút nào mỗi lần con bệnh.
Con là món quà thiêng liêng nhất mà mẹ có được. Đôi khi, dù cố nhớ lại ngày hôm qua mẹ đã làm những việc gì nhưng mẹ vẫn không tài nào nhớ nỗi. Nhưng những gì thuộc về con thì mẹ không bao giờ quên, dù cho thời gian có trôi qua như thế nào.
Sự trách nhiệm về những thứ mình yêu quý không thể đếm bằng tiền bạc, hay những lời sáo rỗng , mà đo bằng hạnh phúc mình cho đi. Trách nhiệm về con gái yêu quý của mẹ, mẹ đo bằng chính cuộc đời mình.
Hai đêm thức trắng chăm con bệnh. Cũng là hai đêm mẹ khóc rất nhiều, rất nhiều. Mẹ đã tưởng mình thôi không khóc nữa. Thương con lắm!
0 Chia sẽ:
Post a Comment