Status

Một góc riêng của tôi !

Sunday, November 23, 2008

Sometimes I Feel


Trời se lạnh....

Bên ngoài đang có gió . Gió đêm. Tiếng gió thông qua khe hở của giếng trời từ trên sân thượng tạo ra tiếng hú thật đáng sợ!!


Một mình ngồi đây lúc nửa đêm với tâm trạng chơi vơi. Một khoảng không lạnh lẽo trong hồn , làm mình nghĩ nhiều về hiện tại và những gì đã qua.


Em đã từng yêu như thể không còn yêu hơn thế được nữa. Và em cũng đã đánh đổi những thứ mà gần như không còn gì có thể đáng giá hơn để đổi . Và vì thế, khi tình yêu đó sụp đổ trong em thì … thế giới xung quanh em mọi thứ hầu như đều vỡ vụn từng mảnh. Tình yêu , đã từng là mạch sống của em. Vì vậy, sau những gì đã trải qua, em vẫn luôn tự hỏi mình “ Mình đã vượt qua nó như thế nào?”


Em đã nói rằng em không muốn quên những đắng cay, đau khổ mà em đã trải qua. Vì em sợ khi những đắng cay đó, đau khổ đó nhạt nhòa trong em thì cũng có nghĩa là em không còn yêu anh nữa! Nhưng thời gian vẫn nhiệm mầu như mọi người vẫn nói " Thời gian sẽ chữa lành nhưng đau thương, mất mát" mà vốn dĩ không có một phương thuốc nào có thể làm được!


Em rất thích con người em trong tình yêu. Em rất ngây thơ, nhưng vô cùng chân thành. Rất khờ dại nhưng lại vô cùng nhạy cảm. Rất đam mê hòa lẫn sự kiêu kỳ. Rất quyết liệt nhưng lại cũng vô cùng tự trọng . Em hạnh phúc khi xây từng viên gạch cho lâu đài tình yêu. Và cũng ngu ngơ lo sợ lâu đài không đứng vững giữa gió giông....


Hạnh phúc , đớn đau, tủi nhục đều đã nhận. Nhưng dù cho đó là hạnh phúc, hay khổ đau thì em cũng đón nhận , cảm nhận, và trải nghiệm cảm xúc mình. Em muốn sống và nhấn chìm mình trong những cảm xúc đó. Để em tập nhớ, để em tập đứng, và để em ...lớn hơn!

Tình yêu trong em đã bão hòa theo tháng năm. Em đang đi với một con tim bình yên hơn bao giờ hết. Và đôi lúc...em vẫn còn rất sợ.......

Những đắng cay em không nói cùng ai
Lặng lẽ giữ riêng mình như báu vật
Bởi em sợ ngày đắng cay phai nhạt
Cũng là ngày em đã hết yêu anh.

Là người khép kín, em luôn muốn hoài niệm về quá khứ mình. Em giữ để có khi nào nhắc lại thì trong giọng nói em còn cảm xúc. Cho mắt em còn dõi về khoảng xa xăm. Thay vì những hờ hững thoáng qua, Em sợ ! Em sợ lắm mình đánh rơi quá khứ!

Chớp mắt thôi .....tất cả đã thành dĩ vãng!

.....

Dạo này mình thèm dẫn con đi Du lịch. Đi đến những nơi xứ lạnh. Được đi đó đây, thèm lắm!

Trời sắp vào đông rồi!!

0 Chia sẽ: