Status

Một góc riêng của tôi !

Thursday, October 2, 2008

Khác ...




Chào bạn,


Mình vô tình lướt web, và đọc được blog này. Mình cũng như bạn, có 1 đứa con và sống 1 mình, nhưng đọc lá thư này, mình cảm thấy mình muốn nói đôi lời. Mình đã từng đau, lớn lên trong nỗi đau, và dường như ai sống trong cuộc đời này mà chẳng như thế? Thế nhưng, mình suynghĩ khác bạn, mình chấp nhận nó, chấp nhận những lỗi lầm mà mình làm( li hôn ai chẳng có lỗi, dù ít, dù nhiều). May mắn là mình thành đạt, đủ sức cho con mình những dk tốt về kinh tế. Con mình 4t rồi, mình xa chồng 3 năm.



Mình không phải là ng cao thượng, mình từng dau khổ nhưng chẳng oán trách chồng mình, gd chồng mình. Bởi lẽ, có thương ng khác, mới mong nhận được tình yêu từ ng khác. Con mình giờ đây vẫn có nội ngoại với tình thương yêu, mình ko đòi hỏi, vì đòi hỏi chỉ làm mình thêm thất vọng.



Sống biết tha thứ là điều khó, biết vui vẻ, thanh thản lại càng khó, mình thấy tất cả nhữngngười phụ nữ trong thư của bạn khong biết trân trọng mình, tự đưa mình vào vòngxoáy, để rồi than khóc, vẫy vùng trong tiếc nuối, trong mưa nước mắt, làm cho nỗi đau của mình kéo dài ra trong tưởng tượng.Mình trách đàn ông, họ cũng làm tương tự đấy, các bạn có biết ko?



Yêu thương mình và con mình 1cach tích cực khác với việc thấy mình và con mình sao quá đáng thương, sao phải gặp cảnh chia ly.



Bạn nói rằng con bạn được sinh ra ngoài ý muốn, sao ngày xưa bạn ko cân nhắc kỹ chuyện này? Bây giờ trách ông chồng sao quá tệ bạc. Bạn đã quyết định lấy anh ấy, sinh nó ra cơ mà, bạn quyết định từ bỏ gd kia mà, đâu ai ép buộc được bạn.



Con mình đã được sinh ra, và mình ko cho phép mình nghĩ rằng nó thật kém may mắn.


Bạn yêu con nhiềukhông? Mình yêu nó như mạng sống của mình. Ba mẹ mình cũng yêu mình như thế, MT ạ, sao bạn lại xa cách ông bà ngoại như thế? Bạn đã mở trái tim cho những ng thân yêu chưa? hay bạn chỉ thích nhận được từ họ?


Rồi ta sẽ lại yêu, con ta lại có gd, có bố, điều quan trọng là ta hãy trang bị cho mình kiến thức về cuộc sống lành mạnh, về sự tôn trọng, vị tha và ít đòi hỏi. Nếu ko, lại vẫn trượt dài.Vài dòng chia sẻ, mong bạn ko phật ý, vì bạn làm tôi nhìn thấy ngày xưa của mình.


Chúc Cháu Ti mạnh khoẻ, ngoan. Cháu bé xinh lắm.


Trên đây là comment của Bong _sen_trang, cho entry "Thư gởi Diệu Hằng".



Chào bạn



Đầu tiên MT cảm ơn bạn đã vào blog hai mẹ con mình. Mình gởi comment của bạn vào entry này một phần vì ...khi mình điều tiết comment của bạn đã gặp sự cố nhỏ. Thứ 2 là vì bạn là người đặt biệt đầu tiên gởi comment cho mình dài và đề cập đến " nhiều việc" ...(*)



Lẽ ra, mình không nhất thiết phải giải thích bất kỳ điều gì cho những gì bạn đã comment. Và mình nghĩ cũng không thể trách được khi bạn vội vã kết luận cuộc sống của mình ...chỉ thông qua những gì mình chia sẽ trên blog.


Nhưng có một chi tiết đã buộc mình phải viết entry này. Bạn có thể không hiểu rõ cuộc sống của mình, không sao. Bạn có thể vội vàng kết luận gì cũng không sao. Nhưng nếu có thể, bạn hãy xem lại một chi tiết nhé : Con gái mình không phải được sinh ra ngoài ý muốn. Bé Ti là sự khao khát của mình. Và là hạnh phúc vô biên lần đầu trong đời mình có được. Dù khi ấy mình chỉ là một cô gái 24 tuổi. Nhưng bản năng làm mẹ, nhu cầu tình cảm gia đình, và cuộc sống kinh tế lúc ấy mình đủ điều kiện để lo cho một đứa trẻ .....dù sẽ phải trở thành một người mẹ đơn thân.



Những gì bạn chia sẽ, tôi cũng có thể hiểu chúng ta giống nhau một điểm. Con cái là điều tốt đẹp nhất đối với chúng ta. Là món quà diệu kỳ đã ban tặng cho ta. Với mình, bé Ti là tất cả. Và những gì mình đang làm, đang nghĩ không vì một ai khác. Môi trường sống, điều kiện sống, sự phát triển về tinh thần và sức khoẻ , tương lai của con gái ....Chính là mục đích sống của mình hiện tại.



Mình mừng cho bạn là bạn đã đủ điều kiện lo cho con mình. Mình cũng mừng cho bạn vì bạn và con có được sự yêu thường từ gia đình hai bên Nội, Ngoại.


Cho và Nhận. Mình là người hiểu nó hơn ai hết. Và mình hiểu nó sớm hơn ai hết những người mình đã từng quen biết. Mình cũng ghen tị với những ai được nhận ...những điều mình chưa từng được nhận. Khi chưa có chồng thì nghĩ chẳng việc gì phải luỵ ai. Nhưng khi đã lấy chồng, yêu thương chồng, tự nhủ với mình việc yêu thương gia đình chồng, em út chồng là việc nên làm. Trước tiên là để chồng không phải khó xử, kế đến là cho hạnh phúc của mình. Nhưng .....cái nhận lại chỉ toàn là những cân đo đong đếm, trong từng lời từng chữ. Trong từng cái nhìn, trong từng hành động!



Có nhiều người hỏi cùng câu hỏi với bạn . " Tại sao lại không quay về với gia đỉnh ?" Bạn có biết không? Mình thèm điều đó hơn ai hết. Mình thèm điều đó từ khi mình chỉ là cô bé 10 tuổi, mình thèm điều đó mỗi khi mệt mõi với bôn ba cuộc đời. Mình thèm điều đó vô cùng những khi mình đơn độc với đỗ vỡ . Chính sự thèm muốn đó đã làm mình đặt hết lòng tin vào gia đình nhỏ của mình. Một người chồng, và con gái bé nhỏ ....Và cũng vì đặt hết lòng tin yêu vào gia đình riêng, mình càng "buộc phải lựa chọn" ...rời gia đình ruột thịt chỉ với một hy vọng " Thời gian sẽ trả lời cho gia đình những gì mình sống, và lựa chon của mình" .... Nhưng ...tiếc rằng, câu trả lời của thời gian lại là ...sự đổ vỡ. Mình không có đường về ....



Cha mẹ ai cũng thương con. Và không thể nói là ba mẹ và gia đình không thương mình, hoặc ngược lại, Nhưng có những sự đánh đổi từ xa xưa , hay cách đây vài năm thôi mà hệ luỵ của nó vẫn sẽ kéo dài mãi , ám ảnh mãi , theo mãi đến bây giờ và sau này của cuộc đời mình.



Có lẽ bạn hơn mình. Mình thì không khỏi xót xa cho con. Bạn thấy đó. Con mình bôn ba theo mình, ngoài mình ra thì có ba bé thỉnh thoảng đến thăm. Còn lại, tất cả đều xa lạ. Bạn ạ, mình luôn tự tin vào khả năng lo cho tương lai con mình. Nhưng mình luôn cảm thấy có lỗi với bé vì những lỗi lầm và ích kỷ của người lớn đã làm thế giới của bé thu hẹp chỉ quanh quẩn ...Một mẹ, một con!!



Mình không hiều hoàn cảnh của bạn. Lý do bạn ly hôn. Và sự việc xảy ra không để lại sự oán trách trong bạn. Mình thì ....không làm vậy được. Có lẽ mình .... không có lòng bao dung như bạn. Nhưng nếu với những gì "bị nhận" giống mình mà bạn vẫn bao dung thì thật lòng mà nói ... bạn sẽ được xếp vào những người phụ nữ thời buổi hiện đại với lòng bao dung...



Nhưng mình không hề sống bằng lòng oán trách. Và đến nay, tất cả đều đã mờ nhạt. Cuộc sống hiện tại và tương lai là những điều quan trọng để nghĩ đến. Và trong tình yêu, lòng tự trọng, sự tôn trọng , sự chân thành là điều vô cùng quan trọng. Mình đã từng luôn sống như vậy. Nhưng mình cho đi, ít nhiều mình cũng cần đòi hỏi nhận được điều đó. Đó chính là điều nuôi dưỡng tình yêu của mình. Và dù trong quá khứ có tồi tệ thế nào thì mình vẫn tin tình yêu đó luôn có đâu đó quanh đây. Thật may mắn cuộc đời mình vẫn luôn thấy điều đó.



Phải, hoàn cảnh xảy ra bạn giống mình. Nhưng bối cảnh và cuộc đời chúng ta xuất phát thì chắc chắn không giống nhau. Mình không thể yêu cầu bạn phải hiểu. Và càng không thể chia sẽ cội rễ cho bạn tại sao? Mỗi cuộc đời của người này thì luôn là ẩn số của người khác. Mà ngay đến bản thân người đó nếu không sáng suốt thì cũng không thể hiểu nổi mình là ai, đang đứng đâu và biết mình làm gì, đúng hay sai. ... Mình luôn lấy kinh nghiệm sống của chính mình làm bài học cho mình. Hạnh phúc là thứ khó khăn nhất để đạt được. Và càng không phải là thứ muốn là có thể tìm thấy. Mình chỉ mong trong tất cả chúng ta hãy sống vì những người thân yêu nhất của mình. Đó cũng chính là hạnh phúc cho đi. Mình hiện tại ngoài con gái ra thì không còn ai khác bên cạnh. Vì thế, mỗi ngày của mình và con luôn là những ngày hạnh phúc.



Nếu bạn còn ghé blog thì mình mong chúng ta còn những điều quý báu để chia sẽ. Mình chúc bạn và con gái, cùng gia đình sức khoẻ và hạnh phúc với những gì đang có.


MT



0 Chia sẽ: