Status

Một góc riêng của tôi !

Thursday, September 25, 2008

Chụp hình cho ti nghen mẹ.




Để Ti tự cột tóc.

Mõi tay quá !

Cột lại !



Không mở ra được!



Đẹp chưa mẹ?





Mẹ khen , Ti tí tởn!


Cột hỏng được mẹ ơi!



Cột lại!! Phải đẹp mới làm người mẫu được!




Vất vả quá đi!




Cột sau không được, cúi xuống cột!


Đang làm đẹp...

Con làm giống người mẫu nè mẹ!

Mẹ chụp đi.



Mặt lạnh vậy được chưa?





Ngầu quá!!



Một kiểu nữa nè.

Thước đo 3 vòng ...!


Tương lai con đi thi siêu mẫu Mỹ đó nghen.


Các kiểu ngồi



Sang Trọng......

Tâm trạng.....

Suy tư....

Kiểu cách....



E ấp....

Tò mò.....



Đóng cửa lại, buổi chụp ảnh đã thành công tốt đẹp!!









Tuesday, September 23, 2008

English




Hai mẹ con mình bị thúc dục ...phải nói Tiếng Anh mỗi ngày với nhau! Choáng chưa!


Cuối cùng hai người thầy cũng đã đồng ý giúp mình học Tiếng Anh -nhưng cũng là bạn- Một người Mỹ , và một người Việt đang sống ở Mỹ. Họ đã sắp xếp được thời gian dành cho mình 2buổi/tuần. Mỗi buổi 30 phút dạy và học Tiếng Anh.

Mình nói tiếng Anh không giỏi nhưng cũng ....không tồi lắm. Nhưng chẳng hiểu sao cái tâm lý khi học làm mình chẳng nói được. Cái tâm lý buộc phải nói đúng làm mình cứ ngại ngần. Chắc mai đi ra Đề Thám bán Post-card quá !!!


Mình thì tạm ổn rồi, nhưng bé Ti thì dạy nó làm sao?? Mình đã thử nói chuyện với nó mà ..nó cứ trớt quớt hà!
Mẹ hỏi con " How are yíu?" Con trả lời " ou a yi'u?"

Mẹ : Are you sleepy? Con " A ô li-pi ?"

Mẹ : Milk ? Con " míu ? " !

Không phải con à: Mil-k . Con : mu-khờ !!



Tình hình là khó khăn lắm ý !!

Hehe, nhưng từ bé Ti , mình đã thấy được ở con cái intonation rất tự nhiên và cũng rất ....buồn cười.

Monday, September 22, 2008

Bé 3 tuổi bị hành hạ





Vừa run , vừa đau đớn khi đọc từng chữ từng câu trong tin này. Hình ảnh khi con bị cắt da thịt, bị trói đánh, bị kéo lê phủ lên người con cứ rõ mồn một trong đầu làm thân xác tôi cũng như đang trải qua những đau đớn đó. Tôi đang đau đớn và không thể chịu đựng nổi sự hành hạ đó thì làm sao thân thể da thịt bé nhỏ mong manh của con lại có thể chịu đựng nổi....


Kẻ đã hành hạ con tôi không cho đó là một con người. Những con thú tính hung bạo cũng không hạnh hạ đồng loại dã man như thế. Tôi oán hận loại dã thú man rợ đó ngang ngửa với những kẻ đã tạo ra con, sanh ra con .









"Mẹ của con ở trường"



Trước khi con bị bệnh mỗi lần đi đón con về thì các cô cứ bóng gió cái việc bị cắt thi đua tháng này vì ...sự cố lần con bị mất tích , tuy mẹ hiểu các cô của con muốn gợi ý về "cái gì". Nhưng Mẹ đã " góp ý" về việc đó không theo "hướng" của cô giáo mà thẳng thắn nói đó là việc các cô nên để ý vì nó rất nguy hiểm. Nếu cổng không đóng thì con đã bị lạc rồi.


Hôm nay là ngày con đi học lại sau 1 tuần bị bệnh! Đưa con đi học rồi về nhà mẹ cứ nghĩ về cái " phong bì " cho ...3 cô giáo của con bao nhiêu thì ..đủ . Hic, 3 cô giáo !!


Hôm trước, ba Ti cũng có ý kiến về việc này ...rất vô cùng "ngây thơ" . Nhưng ....làm sao mà cho mỗi cô 50.000đ được!! Cho như thế " mẹ của con ở trường" không những không thèm lấy mà còn liện lại vô mặt mẹ , và còn ghét lây sang con nữa ấy chớ!! Mẹ chẳng nói ngoa về các cô của Ti đâu. Nhưng mà biểu hiện "muốn phong bì" thì rành rành ra đó! Nhưng ,Đã lấy "phong bì" thì lấy cho đáng. Chớ bấy nhiêu đó chẳng đủ đề 1 lần đổ xăng xe của mấy cô thì lấy chi cho mang tiếng! ... Tâm lý cả mà !


Nói gì thì nói, mẹ cũng phải "phong bì" thôi. Chắc chắn một điều rằng "mẹ của con ở trường" sẽ nhìn con khác sau khi có "phong bì dày". Chớ mẹ cũng không mong các cô ấy ưu ái con đặt biệt gì đâu!!


Mẹ gọi điện thoại cho dì Trang - bạn của dì Hà- để tham khảo ý kiến về việc này . Đơn giản vì dì Tr.là ...giáo viên mầm non. Dì Tr. cũng thẳng thắn ... đồng ý về việc này. Dì nói " Thu nhập của giáo viên mầm non tốt là nhờ vào "phong bì" của các bật phụ huynh"!! Dì còn nói thêm " nhớ cho bé uống nước nhiều sau khi đón về nhà, vì các cô ít để ý đến việc cho bé uống nước" !!


Cái xã hội nó trần trụi vậy đó. Mình biết vậy và người người đều biết vậy .....


Saturday, September 20, 2008

Đôi khi mẹ không thể kiên nhẫn với con

Ti ngồi buồn vì mẹ không cho xem Cartoon




Mẹ biết khi bệnh ai cũng không muốn ăn, thì con cũng vậy. Mấy hôm nay con bệnh nên không ăn uống gì nhiều. Dù mẹ cố gắng nấu cho con thật ngon, nhưng cả ngày hôm nay hai bữa cơm của con cộng lại cũng chỉ bằng ...nửa chén cơm ! Mẹ mất kiên nhẫn khi con cứ ...ngậm cơm trong miệng. Ngọt, nhạt , dụ dỗ , đến ...năn nỉ con ráng ăn thêm cho mau khoẻ... nhưng con vẫn cứ ngậm cơm trong miệng. Mẹ thật sự tức giận và mất kiên nhẫn, mẹ không thể nấu mỗi món một ít để con ăn nhiều lần. Mẹ cũng không thích mua đồ ăn ở ngoài cho con ăn dặm thêm. Mẹ biết dùng cách đánh con là mẹ đã .....thất bại. Nhưng ....đôi khi mẹ thật sự không thể kiên nhẫn với con!!

Wednesday, September 17, 2008

Bỏ học mẹ ơi, cô đánh !!

Ti tự chườm khăn cho mình


Đó là cấu nói của con lúc 3h sáng ngày hôm nay. Con đang ngủ... bỗng thức dậy. Rất tỉnh táo, và nói với mẹ. " Bỏ học mẹ, cô đánh". Mẹ cũng tỉnh ngủ. Ôm và xoa dịu con, nhẹ nhàng hỏi con .. Con nằm mơ à? Con vẫn lập lại câu nói ấy. Nhìn mặt con rất tỉnh, Không giống như vừa ngủ dậy. Bình thường vào các buổi sáng con vẫn hay nói ... "Không đi học đâu mẹ, đi chơi thôi " Con vẫn hay nói như năn nỉ, ỉ ôi, để không phải đi học. Tâm lý đó rất bình thường ở những đứa trẻ mới đi học như con. Nhưng giờ khắc này đây, con đang ngủ, lại thức giấc và rất tình táo khi nói với mẹ " Bỏ học, mẹ. cô đánh !! " Một câu nói đầy quả quyết và không phải ở một đứa trẻ chưa đầy 3 tuổi như con. Mẹ không thể ngủ lại được.


Một lúc sau, người con nóng dần lên.... Con sốt !


Mẹ dậy pha nước ấm lau người cho con, vừa .... kiểm tra cơ thể con, con cũng thức và phụ mẹ tự đắp khăn lên trán cho mình. Khi cơn sốt đã hạ....con ngủ thiếp đi. Mẹ nằm bên cạnh và ....câu nói khi nãy của con ....vẫn rõ mồn một trong đầu mẹ.


Sáng nay mẹ gọi điện lên trường báo nghỉ cho con. Thật lạ lùng là ngoài việc con bị sốt ra thì mẹ không thấy dấu hiệu khác. Trước đây con cũng bị sốt rất nhiều lần. Nhưng thường là con sẽ có biểu hiện ho, viêm họng, hay sổ mũi ...gì đó rồi mới bị sốt. Nhưng lần này con sốt khá đột ngột....


Mẹ biết con còn khá nhỏ và chỉ một câu nói cùa con thì không thể vội vàng kết luận được điều gì. Nhưng.... Mẹ cũng tin một điều là trẻ con ở tuổi con không biết nói dối. Và cái thời điểm con nói câu ấy và biểu hiện của con khiến mẹ ... Không Thể Bỏ Qua, Mẹ sẽ tìm hiểu đến nơi đến chốn.
Giờ ngồi đây, con vẫn đang bên cạnh và chườm khăn trên trán!
Chiều nay mẹ sẽ đưa con đi khám sức khoẻ.


Monday, September 15, 2008

Tấm lòng trong cuộc sống con người.




Tôi hỏi đất:
-Ðất sống với đất như thế nào?
- Chúng tôi tôn cao nhau.

Tôi hỏi nước:
-Nước sống với nước như thế nào?
- Chúng tôi làm đầy nhau.

Tôi hỏi cỏ:
-Cỏ sống với cỏ như thế nào?
- Chúng tôi đan vào nhau. Làm nên những chân trời.

Tôi hỏi người:
- Người sống với người như thế nào?

Tôi hỏi người:
- Người sống với người như thế nào?

Tôi hỏi người:
- Người sống với người như thế nào

( Trích bài thơ "Hỏi " cùa Hữu Thinh )


Ba dòng thơ cuối với sự lặp tuyệt đối như một lời trách giận hay là lối hỏi chua chát? Người sống với người như thế nào?

Ừ nhỉ, người sống với người như thế nào? Mình sống với người như thế nào? Người sống với mình như thế nào? Câu trả lời nằm ngay trong chính dòng đời miết mải.

Chẳng hiểu sao ngay từ đầu, cái câu hỏi đầy ám ảnh kia lại tạo cho mình ấn tượng sâu đến thế. Để đến lúc đọc lại cả bài thơ rồi, thì lại bật cười, có lẽ ... ừ có lẽ cả bài thơ đã là lời giải đáp. Người với người sống với nhau để làm cuộc sống của nhau đầy đặn hơn, tô màu thêm sắc để cuộc đời trở nên xanh tươi hơn, và chúng ta tôn nhau lên, để cho những cái riêng của từng cái tôi nổi trội lên, nhưng đồng thời cũng hòa vào nhau, đan vào nhau trong một cái sắc chung - CUỘC ĐỜI.

Và cứ thế, đất, nước và cỏ còn thua chúng ta nhiều lắm. Chúng chỉ tạo được cho nhau, chỉ cho được cho nhau một điều nổi bật, trong khi chúng ta, CON NGƯỜI làm được rất nhiều, nhiều hơn thế.

Không phải là tôi ngây thơ đến mức hiểu nhầm dụng ý của tác giả, nhưng vần thơ là để người tán tụng, để người suy diễn. Nhà văn, nhà thơ có nhìn thấy, có chỉ ra được một khía cạnh, thì tâm hồn người đọc vẫn có thể lần tìm những ngóc ngách khác. Chỉ xin hãy nhìn đời bằng một con mắt lạc quan, để cả ba lần hỏi nhức nhối được trở thành ba lần nhấn mạnh, điểm nhấn cho lòng yêu thương, sự bao dung và tình đồng loại.

Còn nhớ Trịnh Công Sơn đã có câu hát: “Sống trên đời sống, cần có một tấm lòng. Để làm gì em có biết không? Để gió cuốn đi...” và cũng chính ông đã ngụ ý rằng, chỉ với một tấm lòng nhỏ nhoi ấy thôi, mà con người vượt rất xa những loài vật khác. Nếu mà cũng nhìn đời bằng con mắt ấy, cũng sống theo tôn chỉ ấy, thì xin được trả lời rằng: Người với người sống với trong Tình và Nghĩa

Lời bình luận của ai đó làm người ta giật mình ... cái dụng ý hiển nhiên của tác giả bỗng chốc bị lật ngược, bị thay bằng một cách hiểu mới hoàn toàn khác. Quả thật, có lẽ hầu hết ai đọc bài thơ đều thấy khâm phục tác giả, bài thơ ý nhị, giàu ẩn ý nếu không nói là giàu ẩn ý một cách xót xa.

Người sống với nhau như thế nào?
Người sống với nhau như thế nào?
Người sống với nhau như thế nào?

Ba câu hỏi giống nhau về câu chữ, nhưng khác nhau nhiều về cách đọc nó. Người bộc trực dễ lên giọng ở hai câu cuối, cái cảm xúc ấy nó cứ trào ra như sự uất hận bấy lâu bị dồn nén, như một lời quát thẳng vào mặt ai đó, một ai đó hư vô - cuộc đời. Người điềm đạm thì cứ xuống giọng, nhỏ dần, tưởng chừng như bất lực. Cái nín nhịn thắt chặt, sự bức bối ngậm ngùi giữ chặt trái tim, đã biết câu trả lời, đã hứng chịu đủ cuộc đời và giờ đây thì im lặng ... hãy tự trắc nghiệm bản thân mình bằng câu này , bạn nhé

Đúng, giá trị của bài thơ chính là ở ba câu hỏi cuối, nó không những giá trị ở chỗ tác giả đã gửi vào đó tâm sự sâu kín không chỉ của riêng mình, mà còn là cơ hội để người ta nhìn lại chính mình _ những cái gì bên trong được gọi là Tình và Nghĩa? ...

Đã một lần mình tản mạn về câu " Sống trên đời sống cần có một tấm lòng..." trên blog mình. Nhưng có lẽ câu nói này vẫn luôn là câu nói thức tỉnh mỗi con người , và cần có ở mỗi người. Tấm lòng con người thật quý báu ..đôi khi cho 1 ai khác. Và chắc chắn rằng "Tấm Lòng" cũng cần cho chính bản thân mình , bây giờ và sau này.

P/s : Bức thư pháp trên của Tác giả Đức Nguyên.

Sunday, September 14, 2008

Đêm Trung Thu








Tối nay kế hoạch babecure trên Sân Thượng đã phá sản vì mưa.


Vừa ăn tối vừa nhìn mưa tầm tả. Sau khi ăn xong thì mưa cũng gần như tạnh . Các bé hàng xóm cũng đã ... mang đèn ra hẻm. Các con cũng vậy, xúng xính đèn đèn ....


Những đêm Trung Thu thế này mình luôn nhớ lại cảm giác Trung Thu ngày xưa của mình. Mình khéo tay nhất trong 4 chị em. Mỗi mùa Trung Thu mình không nhớ mình đã làm bao nhiêu cái lồng đèn . Mình làm lồng đền từ khi người ta bắt đầu bán cây sóng lá. Mình biết làm lồng đèn Ngôi Sao và lồng đèn ... Bánh Ú. Mình làm cho chị, cho em trai và cho bé uyên. Và đương nhiên cái của mình luôn là cái đẹp nhất. Mình trang trí đủ kiểu. Kèm theo phụ trang là ... 5 cái râu lòng thòng cho năm cánh của đèn Ngôi Sao. Nhưng .... nhược điểm lồng đèn của mình luôn là nơi cắm đèn cày. Mình không biết cách làm nên đèn cày của mình luôn phải ....nghiêng 45*. Và kết quả là nó luôn bị cháy xém khi mình rước đèn với lớp. Ngày đó, nhà trường luôn tổ chức đêm rước đèn. Mình không bỏ lở dịp nào. Các Phường trong thị xã cũng tổ chức thi lồng đèn . Lồng đèn của mỗi Phường thật to. Đi sau mỗi đơn vị Phường là một dòng người với rất nhiều cái đèn lồng đủ kiểu. Thật đông và thật đẹp. Nhưng ...cho đến nay. Trong ký ức mình. Đêm Trung Thu luôn ....có mưa.



Ờ Sài Gòn mình không thấy có phong trào đó. Mỗi đơn vị tự tổ chức Trung thu, rất rời rạc. Các bậc cha mẹ chở con mình đi chơi Trung Thu cũng không biết đi đâu. Đến các công viên ...xem ca nhạc. Đến các tụ điểm ...xem ca nhạc. Đến các trung tâm mua sắm xem ... ca nhạc. Mình rất muốn tuổi thơ con mình có khái niệm về đêm Trung thu cổ tích. Mình muốn con mình có được cảm giác tự làm một cái lồng đèn bằng cây sóng lá. Nhưng bây giờ thì ....rất khó tìm ở nơi này, và cái thời này. Xung quanh chỉ thấy những cái lồng đèn điên , nhạc ò ý e.... . Có lẽ sau này, và sau này nữa, những đêm Trung thu trăng tròn cổ tích , những lễ hội rước đèn con mình chỉ còn nghe kể lại mà thôi....



Vài dòng cho em, cô bé dễ thương.

Chị đã đọc vài dòng tản mạn của em. Chị đã hiểu em hơn. Em rất hiền hoà trong tâm sự của chính mình. Em ngây ngô trong cách nhìn cuộc sống. Và trước những gì em đột ngột .... nhìn thấy, chị cũng hình dung hình ảnh em với nhiều "dấu hỏi" tại sao, đúng, sai.....

Chắc chắn em không là duy nhất đang trải qua sự xáo động của tình cảm. Còn rất nhiều cô bé khác giống em. Nhưng, điều khác ở em với hàng số cô bé khác là em đã ....biết được những gì cần biết. Có thể chuyện em biết đó làm em khó nghĩ, làm em thất vọng. Nhưng , em đã thật sự trưởng thành hơn so với tình cảm của chính mình. Em đã biết mình nên làm gì. Điều đó rất ít người giàu kinh nghiệm sống hơn em là có thể làm được , cô bé ạ. Có rất nhiều người khi vừa "chớm" như em, họ cũng biết sự thật. Họ cũng đã thấy điều cần thấy. Nhưng họ tiếp tục .... không tránh. Thì sau này hậu quả xấu đến họ khó có thể đổ lỗi hoàn toàn cho người khác.

Chị rất thích cách mà em ví von " Nhưng giờ nó biết rồi, uhm, thì vậy, nó vẫn sẽ để trong lòng nó hình bóng đó như những gì nó vẫn nghĩ và người ta nghĩ, vẫn sẽ tôn trọng, vẫn sẽ biết ơn và dừng lại ngang đó. Cái rìa không mấy tốt đẹp của cái bóng, nó không vứt đi được nhưng nó cũng sẽ không nghĩ đến nữa. Cái rìa đó làm nó sợ quá nhưng nhìn lại cái bóng, nó lại thấy phần nào được an ủi. Nó ngốc thật! haha , thật khéo cô bé ạ.

Thật ra em dù còn rất trẻ, nhưng em đã trưởng thành rất nhiều trong suy nghĩ của mỉnh. Em biết tôn trọng bản thân mình và người khác. Như chị đã nói. Lý trí không ai bán bao giờ. Mà em đã tự tạo ra cho mình rồi.

Dù thế nào đi nữa, hãy luôn nhỉn cuộc sống tích cực em nhé. Và hãy chậm rãi tận hưởng những gì cuộc đời đem đến cho mình. Dù hụt hẫng, thất vọng, hạnh phúc, hay khổ đau đều có giá trị riêng. Những giá trị đó sẽ giúp cho những bước đi sau này của em nếu em biết cách tận dụng nó.

Chúc em vui.

Saturday, September 13, 2008

Thương cho con



Mẹ đã thầm nghĩ " thôi đừng bao giờ nghĩ về vấn đề này nữa" rồi sẽ quen thôi. Nhưng, làm sao được!

Sáng nay, con thức dậy , nhưng cứ im lặng không vui , nhưng cũng không khóc (vì sợ đi học) như mấy hôm trước. Cứ ngồi yên lặng cho mẹ chải đầu, thay đồ. Khi nghe mẹ kể lại sự tình , cô Nga bạn mẹ ôm con vào lòng mà xót xa " Sao Ti thảm quá vậy?" Mẹ đã quay mặt đi .....

Bên Nội ....chẳng còn lời gì để nói nữa. Nhưng bên Ngoại cũng đau không kém. Từ lúc con sanh ra đã không mấy lần gặp ông bà ngoại, và giờ ông bà ngoại đã có cu Bin ( con dì Hà) , con chẳng mấy lần được hỏi thăm .

Còn Ba Ti thì ..... mẹ cứ phải chứng kiến cảnh con gọi lúc ngủ ...mơ.

May còn có cậu Tí hay gọi điện hỏi thăm con.

Nhưng đời thôi con ạ. Ai gieo gió ắt Bão sẽ quờn cho đời họ tả tơi .Còn thiệt thòi hôm nay của con sẽ được đời bù đắp. Sau này mẹ sẽ cho con cái quyền có "về" hay không. Đời không phụ chữ "nhẫn" bao giờ.

Nhưng lúc như thế này, mẹ chỉ biết nói " Xin lỗi con! "

Mà thôi, phải quên luôn mấy cái chuyện này. Đời còn nhiều điều khác tốt đẹp không kém. Giờ hai mẹ con mình có sống ở đâu , đi đâu cũng chẳng vướn bận ai nữa. Sáng mai mẹ với cô Nga dẫn con đi chích ngừa, và cho con với chị Yến , anh Bi đi chơi ngày Chủ Nhật. Tối làm babecure party nhỏ trên sân thượng và cả nhà mình có thể rước đèn ....ngắm trăng. Lạy trời tối mai không mưa cho con gái cưng chơi rước đèn .