Status

Một góc riêng của tôi !

Thursday, August 7, 2008

Lối rẽ cuộc đời


Hôm nay, mẹ nhìn con ngủ thật lâu. Sờ nắn từng ngón tay, từng đường nét trên mặt con. Nhớ lại khi con chỉ là đứa bé đỏ hỏn lọt lòng mẹ. Khi đó con thật nhỏ bé, thật mong manh. Mẹ đã cố kìm nén tiếng bật khóc vui mừng lần đầu tiên được thấy hình hài , gương mặt con. Giờ thì con đã gần 3 tuổi rồi. Con gái của mẹ sắp được 3 tuổi rồi.

Dù thời gian qua rất khó khăn đối với hai mẹ con ta. Nhưng mẹ chưa 1 lần nào thấy quyết định có con là sai lầm. Dù lúc bấy giờ mẹ chỉ là 1 cô gái 24 tuổi. Cũng chẳng ngạc nhiên khi bạn bè, người thân xung quanh mẹ lúc đó phản đối khi biết mẹ muốn có 1 đứa con! Một đứa con gái 24 tuổi, chỉ có 1 chút vốn liếng nho nhỏ mà lại muốn làm một bà mẹ ... đơn thân!!! Mẹ hiểu điều đó.

Mẹ muốn có con vì khao khát muốn làm 1 người mẹ. Có một gia đình mà trong đó con là người thân và chổ nương tựa tinh thần duy nhất của mẹ. ...Và cho đến giờ, điều đó vẫn không hề thay đổi. Lý do con được ra đời đã khuyến khích rất nhiều khả năng ,sự kiên nhẫn, lòng yêu thương, và trách nhiệm làm một người mẹ của mẹ. Và đương nhiên, con khác với những đứa trẻ ....ra đời "ngoài ý muốn" buộc phải nuôi!

Những ngày phải sống của dù chưa đi hết, nhưng cũng có thể gọi là ...đã đi được nửa cuộc đời. Những gì đã trải qua mẹ chưa từng đổ lỗi cho ...số phận, hay còn gọi là " cái số". Mặt dù, mẹ có thể đổ thừa cho nó khi mẹ chỉ là con nhóc tiểu học, vừa mò ốc một buổi kiếm tiền, một buổi bụng đói meo đi học. Mẹ cũng không đồ thừa tại sao mẹ không được yêu thương khi chỉ là một đứa trẻ. Mẹ cũng chưa 1 lần đổ thừa tại sao suốt quảng đời tuổi thơ của mẹ cho đến nay thui thủi đơn độc. Hay, mẹ cũng chưa 1 lần đổ thừa số phân, duyên phận hay một ai khác ( dù điều này có) làm nên cuộc tan vỡ vừa qua.


Mẹ đã từng mơ ước rất bình thường. Một gia đình bình thường. Trong đó có cha mẹ cùng nuôi dạy và quay quần bên con cái. Nhưng mong mỏi nhỏ nhoi đó đã không thành .. ...( cụ tỉ thì sẽ nói trong Corner of life) . Phải, Con đã từng có 1 gia đình , một gia đình đầy đủ nhưng lại quá ngắn ngủi . Không đủ thời gian con kịp lớn mà cảm nhận. Điều đó đã làm mẹ dằn vặt không ít suốt 2 năm qua. Nhưng riêng điều này, dù xót xa nhưng mẹ vẫn nói đó là " số phận" con không tránh khỏi. Mẹ đã làm tất cả những gì có thể cho con khi còn chưa muộn. ...., điều này có những người trong cuộc hiểu. Và sau này mẹ tin con cũng sẽ hiểu mẹ.


Mẹ đã không có được điều mong mỏi bình thường đó. Thì giờ đây, mong mỏi to lớn của mẹ là ...Làm một người mẹ tốt. Và phải trở thành một người Phụ Nữ như mẹ mong muốn.


Mỗi lối rẽ trong cuộc đời đều quan trọng. Và tầm quan trọng của nó như thế nào đều do chính mình lựa chọn con đường để đi. Và lần này cũng vậy, một lối rẽ ........

1 Chia sẽ:

Unknown said...

"nghe" nhu hai hai tu "so phan" chi xuat hien rat it nhung lai chat chua day noi niem cua mot nguoi me... mot chu "tinh" de duy tri the gioi , dung la nhu vay do em!
W.C.