Status
Wednesday, January 30, 2008
Wednesday, January 23, 2008
Rời khỏi Sài Thành
Tuesday, January 22, 2008
Vai trò
Blog
Mi đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi! Thank you mi.
Sau đây ta sẽ tạm thời "close" mi lại.
Tuy nhiên , vì mi cũng chứa nhiều tâm tư của ta, và công sức ta bỏ ra để chỉnh chu cho mi cũng không nhỏ, thay vì sẽ bỏ mi khi vai trò mi đảm nhiệm đã hoàn thành, nhưng ta sẽ không làm thế vì mi cũng đã là 1 phần tất yếu khi ta buồn. Sẽ quay lại với mi trong thời gian gần nhất.
Sunday, January 20, 2008
Sometime I feel...
Đêm thật dài....
Giờ đang là quá khuya, vừa xếp ít đồ vào vali...cố nhớ đừng để quên những thứ gì là cần thiết cho chuyến đi....
Sao chưa buồn ngủ?? Dù vẫn sợ cái cảm giác thiếu ngủ đến ran người vào sáng mai...Nhưng sao không muốn ngủ, và chưa muốn ngủ...!!
Giờ này có ai còn thức?
Chợt thèm và nhớ da diết cảm giác được ngủ trong một vòng tay. Thèm một vòng tay ôm thân thể mình từ phía sau khi đang ngủ. Thèm cảm giác được thấy mình nhỏ bé, mong manh...Và thèm vô cùng một hơi ấm lan toả, để cho ta chẳng ngại ngần hít lấy cái mùi ngai ngái nhưng vô cùng quyến rũ ta……..
Đâu xa đâu, đâu lâu đâu, đâu thiếu đâu, nhưng sao ta lại nhớ…..!!
Ừ,vì đó là những gì đầu tiên, đó là những gì quý giá, và đó là những gì vốn là của ta. Nên ta đã nhớ…
Mình có thể tìm câu trả lời khách quan nhất từ ....
Friday, January 18, 2008
ĐÔI BỜ
Trình bày: Thảo Vân
Đêm dài qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới
Cây cỏ hoa như nói nên lời em hạnh phúc nhất đời
Lòng em riêng biết có yêu anh, giữa tình đôi lứa ta,
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…
Trên dòng sông, sóng đôi nhau, thiên nga đùa trên sóng
Bên bờ sông vai sánh vai nhau, đôi đôi bước theo dòng
Mình em riêng đứng ngóng trông anh, với niềm tin thiết tha
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…
Đêm dần qua ánh ban mai đang lan tràn dâng tới.
Trên bờ sông soi bóng em dài, xa xa phía chân trời.
Mình em riêng thắm thiết yêu anh, với niềm tin thiết tha.
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…
Mình em riêng thắm thiết yêu anh, với niềm tin thiết tha.
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…
....
Đã hơn 1 năm rồi mình mới nghe lại bài hát Đôi Bờ. Một bài hát mình yêu thích. Một bài hát luôn mang lại cho mình nỗi buồn man mác mà sâu lắng mỗi khi nghe.
Bài hát lời không nhiều và luôn lập lại 1 điệp khúc :
"Mình em riêng thắm thiết yêu anh, giữa tình đôi lứa ta
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa... "
nhưng nhiêu đó cũng đủ để nói lên tâm trạng của một cô gái đang yêu, yêu với lòng tin mạnh mẽ , dù chính bản thân cô cũng biết đó là tình yêu vô vọng " Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa " ...Đôi bờ, vĩnh viễn luôn có khoảng cách là ...dòng sông ...
Sự chờ đợi với hy vọng của cô gái trong đêm mưa sao thấy chút se sắt lòng. Và thêm chạnh lòng khi cô nhìn thấy những con thiên nga đang có đôi có bạn đùa giỡn trên sông. Bên bờ kia các cô gái cũng có đôi có cặp. Riêng mình cô đang chờ đợi với niềm tin ...người cô yêu sẽ tới!
" Đêm dài qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới
Cây cỏ hoa như nói nên lời em hạnh phúc nhất đời
Lòng em riêng biết có yêu anh, giữa tình đôi lứa ta,
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa… "
Cô đang yêu , và chỉ cần riêng cô biết mình đang yêu....
Cả bài hát được viết lên như một bức tranh đẹp. Có một sự chờ đợi trong đêm bằng lòng tin kiên định. Sự chờ đợi đến khi ánh ban mai đến. Một bóng cô gái đơn côi soi dài bên bờ sông, và mãi nhìn về phía chân trời xa.....Anh sẽ tới ...và tự nhủ lòng ....Đôi Bờ đâu cách xa....
Chúc mừng chị- người bạn nơi xa-
Tuesday, January 15, 2008
Tiếng khóc của con đi tìm .....
Sunday, January 13, 2008
Ông già nói tiếng Anh
Wednesday, January 9, 2008
Sự tức giận đã làm mẹ sai lệch trong cách nghĩ...
Sunday, January 6, 2008
Somtime I feel...
Như một giấc mơ vậy, giấc mơ trôi nhanh thật, nhanh đến bất ngờ, nhanh đến nỗi giờ chẳng nhớ rõ ràng để ghi lại chi tiết nào....nhưng cái cảm giác còn lại lúc này là sợ...cảm giác còn lại này đã giúp nhận ra rằng ...À, mình đã đau , giấc mơ thóang qua nhanh kia đã làm mình đau....đau đến tím bầm ....
Chợt nhận ra tất cả là vô nghĩa....
Tôi xin gởi nụ cười về lại khỏang xa xôi....
Nơi đã có đôi người từng hạnh phúc....
Gởi cả đôi lần tôi đã khóc xa xăm...
Cho những lúc tôi một mình thầm lặng...
Trong nỗi đau và những lúc mơ hồ....
Xoa dịu nhé, tôi ơi, xoa dịu nhé...
(thơ dở của tui đừng ai đọc nhé, lỡ có đọc thì ....phải khen đó)
Dù đã qua ..nhưng từng là duyên là nợ. Chỉ mong một ngày nhận ra rằng đã trả hết nợ cho nhau. Khi ấy ...ta chắc hẳn không còn gì ràng buộc. Cười lên anh nhé! Cười cho ngày ta hết nợ nần nhau!
Còn tôi, Đau đớn còn lại sau giấc mơ đã biến tôi thành mây phiêu bồng mất rồi....
Saturday, January 5, 2008
Chỉ mình em lẻ loi...
rồi một ngày điều ấy sẽ ra đi
Những khát khao về anh không dày vò em nữa
Em sẽ trở laị bình yên
Như đám mây trôi ngoài ô cửa
Hóa cơn mưa về với cội nguồn.
em sẽ bớt bông đuà và sẽ ít khóc hơn
Thôi thao thức và bớt phần mơ mộng
Không hát một mình khi hoàng hôn xuống
Ru thời gian à ơi đong đưa
Và em sẽ không hoá đá giữa cơn mưa
Chết khát trao anh những vần thơ đẫm ướt
Vô tâm thế, làm sao anh biết dược
tắt nắng rồi!
làm sao hong cho khô
Thì cũng vậy thôi, ôi trái tim daị khờ
Cứ thao thức những điều không định trước
Cứ cháy khát những điều không có được
Cứ tìm anh hư vô hư vô
Là trăm năm cũng là chẳng bao giờ
Anh hiểu được những lời yêu câm nín
Chớm đông rồi , đơn côi con đường hẹn
Chỉ em là lẻ loi, lẻ loi....