Status

Một góc riêng của tôi !

Wednesday, October 10, 2007

Tôi đi Chùa





Viết laị cảm giác ngày đi Chùa


Vừa ở sàn ra...


-Đi Chùa không? Đi với chị và chị Nhung.




Mình chưa bao giờ đi Chùa cho đúng nghĩa bao giờ, nhớ có 1 lần mình ghé vào cái Chùa - chùa gì nhỉ quên rồi- trên đường 3-2 , nó nằm gần nhà hát Hoà Bình. Vừa bước vào mình đã bị dội ngược trở ra vì ... không có đường đi, và cũng chẳng thấy đường đi vì người đông và khói nhang ...mờ mịt. Khói nhang làm mắt mình cay ....cái ngaỳ gì mà đông người ...mình chẳng nhớ nổi. Cái ngaỳ duy nhất đó cho tới giờ....




Thôi, đi Chuà với chị bạn. Gọi laị hỏi chị Chuà nào, ở đâu ? Nó là Chuà Ân Độ, "linh" lắm! Trên đường Trương Định gần góc Lê Thánh Tôn.




Okie, mình "zọt" tới đó giữa trời trưa nắng ...




Người đi ra đi vào, người khấn vái đầy thành khẩn. Bên trong Chùa toát lên vẻ trang nghiêm ngược hẳn với từ cổng Chuà trở ra, nơi có nhiều người ăn xin, bán vé xố, những gánh hàng rong nhang đèn, bánh traí.....



Chợt nhớ ra....hic, để mình cái laị cái nút áo lại , ai laị mặc áo vẻ "khiêu khích " thế vào Chuà ! Nhưng có đúng phải làm vậy không nhỉ? Nhìn lướt 1 vòng, Chuà này người ta gọi là Chuà Ấn Độ, uhm, phải rồi, chắc không nghiêm trọng vậy . Vì nhìn thấy mấy " phật Bà" Ấn Độ này ăn mặc còn Model hơn mình. Đúng theo kiểu diễn viên Ấn Độ trên ti vi ....phần trên chỉ có 1,2 mảnh vải hờ hửng che những nơi nhaỵ cảm....còn chừa nguyên cả cái lưng !




Nhưng nghĩ là nghĩ vậy. Chắc Thánh phật thì khác mình




Thấy mình lóng ngóng chẳng biết làm gì, chị bạn đốt cho mấy cây nhang, dặn: Em lậy và khấn đi !



.....Mình nhìn chị bạn làm thế nào thì ....làm y như vậy. Nhưng mà mình chưa quỳ và khấn bao giờ. Àh, có ! Nhưng những lần đó những câu khấn hay cầu xin của mình đều bắt đầu bằng câu " Nếu thật sự có trời phật hay 1 quyền năng nào đó trên đời này ..............." ....hix, thât tình, đã cầu xin trong lúc khó khăn mà lòng mình vẫn chẳng tin.




Nhưng hãy thử 1 lần xem. Nhưng ...cảm giác không quen lắm. Ngượng ngùng , lóng ngóng. Và khấn thiệt là ....... phải làm thế nào nhỉ??




Nhưng từ lúc bước vào Chùa lòng mình lặng lẽ và ....chùng xuống , có lẽ tại không khí của Chùa. Nó làm con người ta thành người khác, hiền hơn, đa cảm hơn, thành thật hơn, và bình yên hơn....




Quỳ và khấn cho ba mẹ sức khoẻ và đừng buồn phiền, cầu cho con gái ngoan và luôn khoẻ mạnh, cầu cho mình sức mạnh để vượt qua những khó khăn....Mới cầu được nhiêu đó mình chẳng nghĩ được gì nữa vì ....bận lau vội giọt nước mắt mà đã không kiềm nén được. Trời ơi, lạ thật, bình thường thì vẫn nghĩ đến những buồn phiền và lo toan cuộc sống mà đâu có khóc. Sao giờ chỉ cầu khấn trước phật mà laị khóc ??? Chị bạn nhìn thấy hỏi...mình laị bật khóc luôn, nhưng miệng méo xẹo vì ...cười quê : Thôi, em không khấn nữa!!





Bà chị biết nguyên do taị sao khóc thì ...cười, nói : Tại em nhập tâm quá! Trời, có nhập tâm gì đâu nhỉ?? Chỉ là khấn rồi tự nhiên khóc mà !!





Đi theo chị đi ra phiá sau cấm nhang . Thấy chị ...leo vào bức tường bên trên có phật và úp mặt vào đấy ..đứng im !!! Nhìn hơi lạ, mình khều chị hỏi, chị úp mặt vô tường làm gì vậy??? Chị nói là chị đang lậy và khấn!! và chị kêu mình làm theo vậy !! Hic, mình làm theo mà ....trời ạ, không quen lắm!!!




Laị 1 vòng ra phiá trước, nhìn hai chị bạn khấn trước 1 ...con Lân, Con Lân được choàng 1 cái khăn choàng đỏ bự. Hai chị khấn xong thì bước tới vuốt tay lên con Lân sau đó xoa hai tay đó lên người , lên tóc của hai chị??? Mình laị hỏi hai chị làm vậy để làm gì??Hai chị nói làm thế để mình được khoẻ mạnh, ý là lấy hơi phật đó mà !!! Hic, mình thấy lạ thật đó !! Cái gì cũng lạ !




Sau khi xong mình được mấy "phật tử" trong chùa cho Lộc mang về. Mình thích cái lộc này. Đó là 1 vòng hoa Lài tươi và rất thơm.




Mình chẳng biết lần tới mình đi thì còn cảm giác lóng ngóng này không, nhưng mình hẹn hai chị : Giờ em thấy thích thích ( vì không khí trong chùa) khi nào hai chị đi rủ em đi nữa nghen!




Ngôì quán café mà hai bà chị cứ chọc vì mình quá nhập tâm. Hix




0 Chia sẽ: