Status

Một góc riêng của tôi !

Tuesday, September 4, 2012

Lâu rồi không thăm nhà, mốc meo hết rồi!



Friday, August 31, 2012

New pic


Monday, June 4, 2012

Tổng kết năm 2011




Thursday, March 15, 2012

Em xinh em đứng một mình vẫn xinh!



 Vừa mua một cây Mai rừng về, mình tranh thủ chụp vài tấm hình làm kỷ niệm, tháng sau là ...hoa rụng, cành trơ lá thì mình chỉ cắm hoa lá giả thôi!



Sunday, February 26, 2012

Cứ tưởng
 
(Dân trí) - Trước cứ tưởng chết là hết, có bế tắc gì thì chỉ một cú nhảy lầu là xong. Giờ càng già càng sợ chết, dần hiểu ra, chết làm sao được khi mình còn bố mẹ, còn bạn bè, mình ra đi để lại buồn khổ cho họ thì có xứng không.
 
Lớn lên chút nữa có tình yêu, rồi lập gia đình, lại càng thêm ràng buộc. Đến lúc có con rất sợ chết, sợ con sẽ phải “liếm lá dọc đường” rồi nhận ra mình trở nên ham sống dù trong bất kể hoàn cảnh khắc nghiệt nào.

Ban đầu, cứ tưởng hợp nhãn người yêu, vừa lòng người ấy, hai người thương yêu, hòa hợp nhau là được, sau mới biết ý kiến, nhận định từ người thân của họ cũng góp phần vun vào hay bới ra không nhỏ.

Lúc chưa yêu và lúc mới cưới nghĩ vô cùng đơn giản, vợ chồng chẳng hợp thì chia tay sớm giải thoát cho nhau, nhưng rồi có con thì nhất quyết nắm chặt hôn nhân trong tay vì hoảng hốt nghĩ lại hình ảnh đứa cháu họ, bố mẹ ly dị, nó sống vất vưởng, chả ai dạy được, giờ có đánh chết nó cũng chả sợ.

Cứ tưởng có tiền sẽ mua được thức ăn ngon ngay, ai ngờ vẫn còn phải dành công sức mà nghiền ngẫm mấy cuốn sách, thực hành sau vài lần cháy khét mới được món ăn ưng ý.

Cứ tưởng vợ chồng là cái duyên trời se, sau mới biết vợ chồng không thể thiếu cái nợ, dứt được nợ thì có lẽ đã sang bên kia dốc cuộc đời.

Cứ ngỡ có con, mối quan hệ vợ chồng trở nên khăng khít hơn, mãi rồi cũng tỉnh ngộ cho rằng ai nghĩ thế thì thật ngây thơ, và công nhận quan điểm của đứa bạn sống với chồng gần một năm cho hiểu rõ tính nết hoàn cảnh, rồi mới quyết định có con không hề gàn dở tí nào. Đứa trẻ được sinh ra từ ông bố bà mẹ suy nghĩ chín chắn và có trách nhiệm với gia đình hẳn sẽ giảm phần nào rủi ro phải chứng kiến những đổ vỡ.

Ngỡ tưởng mình sống tốt, sống tử tế thì mọi người sẽ cư xử lại với mình như thế, giờ mới thấm câu ai đó nói: “Có thể bạn ăn chay nhưng không thể ngăn con bò húc vào bạn”.

Cứ tưởng ly hôn là hết, là đóng sầm lại tất cả mọi thứ, trải qua rồi mới hay, trong vài trường hợp nó sẽ mở ra một chân trời tự do mới và không đến nỗi quá bi đát.

Thế rồi sau đó lại tưởng bàn tay ta làm nên tất cả, tự mình sẽ nuôi dạy được con, chẳng cần đến ai chu cấp, mãi rồi mới hay vầng trăng khuyết sẽ mãi chẳng thể tròn, dù đầy đủ vật chất với tình cảm của mẹ luôn tràn ngập thì trong lòng con vẫn sẽ bị thiếu hụt gì đó...

Qua nhiều năm, cứ tưởng ta đã có lớn và có khôn, giờ mới biết, vẫn còn xanh và non lắm!


Bình Yên

Wednesday, February 15, 2012

My day.



......... Tối hôm nay nhà hàng khách vắng hơn thường lệ. Mỗi khu vực chỉ lác đác vài bàn. Phần lớn là khách lạ và đi cặp đôi. Cũng phải, những khách quen hay đến đây thì hôm nay sẽ dành cho gia đình, chớ không đến đây tán chuyện với bạn bè trong ngày Valentine này.
Và cũng khác hơn thường lệ, hôm nay em xong việc sớm, chậm rãi xem xét mọi thứ trước khi về. Cũng chậm chậm lái xe về nhà. Thật ra, em cũng không có gì phải vội! Em muốn đi một vòng đến mấy khu mua sắm nhộn nhịp, nhưng … lạnh quá, Hà Nội mùa đông lạnh quá!
Về đến nhà, bật đèn trong nhà, em đứng tần ngần một lúc! Mấy khi về sớm như vầy, dọn dẹp nhà vậy! Mọi thứ hàng ngày em để bừa bãi nay được về vị trí của nó, nhìn bộ tô đĩa em nấu mỳ tôm tối hôm trước vẫn chưa rửa làm em nhớ lại mấy ly rượu ngoại giao với Vụ phó vụ khoa học công nghệ đã làm em cồn cào ruột gan, 11h tối vẫn phải cố đi ra ngoài dưới trời lạnh để mua mỳ về ăn !
......
Trong nháy mắt, nhà em đã lại gọn gàng, thơm tho, Em nhìn thành quả của mình mà phấn khởi. ( Tử nhủ, kể từ ngày mai mình phải gọn gàng, ngăn nắp như vầy!)
Vẫn là thói quen hàng ngày, sau khi đã xong việc vệ sinh cá nhân là em bước lên giường quấn chăn ôm …máy tính! Sau khi ghé thăm các hộp thư thì em lần lượt mở các trang báo mạng. Trang báo nào cũng tràn ngập không khí Valentine, em chợt nhớ đến cái “iphone” bé con của mình! Xem nào, “mót” lại tin nhắn Valentine của mình xem! Hix, chẳng có tin nào có trọng lượng đủ cho “con tim ấm nồng “ cả! ……

Chán quá! Quấn chặt cái chăn thêm chút nữa, lạnh thật đó!
Em mang một chút tâm trạng trống vắng lang thang trên mạng. Lại một nữ tài danh trở thành huyền thoại. Whitney Houston, em tìm bài hát quen thuộc của bà, click …When You Believe sâu lắng vang lên… …
........
There can be miracles. When you believe (When you believe) Though hope is frail It's hard to kill Who know what miracle You can achieve (You can achieve) When you believe Somehow you will You will when you believe They don't always happen when you ask And it's easy to give in to your fear But when you're blinded by your pain Can't see you way safe through the rain Small but still resilient voice Says love is very near
……… Buồn quá! Sao hôm nay nghe bài này em thấy buồn quá nhỉ? Thôi, ngủ đi vậy! Nhìn đồng hồ, đã hết ngày 14/2 rồi. Ngày mới rồi!