Nhìn em rất buồn!
"Mới đầu nhìn em bình thường, càng nói chuyện thấy em càng có duyên. Nhưng, mắt em buồn lắm! Dù em nói chuyện miệng cứ mỉm cười , nhưng mắt vẫn buồn lắm....."
Mỗi lần thêm một ai nói mắt em buồn....thì ..cảm giác trong lòng em lại càng buồn. Em cố ép lòng lại nhưng những nỗi buồn vô cớ càng âm ỉ. Em cũng chẳng biết sao mình dễ xúc động đến vậy. Ai đó vô tình thôi cũng làm những nỗi niềm, những nỗi đau trong em thức dậy. ....Càng nhận ra lớp bọc của mình mong manh, dễ vỡ làm sao!!
Người ta bảo số em phải sống xa nhà, xa quê. Em nghiệm cho bản thân mình cũng đúng, vì từ lâu em có nhà có quê nữa đâu, nhưng em không tin số em cứ một mình. Em cũng mở lòng mình mà. Chỉ có điều em không muốn dựa vào ai , hay tin vào ai khác mà thôi. Có nên tin không? Khi những người mà em nghĩ là đáng tin đều ...làm em mất lòng tin!! Vậy em có nên đặt lòng tin vào người khác nữa không?
Em lúc nào cũng có con gái bên mình. Cuộc sống riêng tư thì chẳng bao giờ thiếu ....thứ mình cần hoặc thiếu tình yêu ( nói láo chết liền). Vậy mà em luôn cảm giác mình chỉ có một mình !! Trời ạ, em thấy buồn lắm! Rất buồn!
Thật ghét lắm! Nhưng thật lòng chưa bao giờ muốn trói buộc đời sống mình vào khuôn khổ. Vậy cứ một mình ...đi về thôi nhỉ?!
Có thể mắt em sẽ còn buồn, nhưng đừng ai nói mắt em buồn nữa nhé.