Status

Một góc riêng của tôi !

Saturday, February 27, 2010

Phải làm gì đây?

Chỉ còn 2 ngày nữa là mình phải đi Hà Nội để làm việc. Một công việc đúng chuyên môn cùng với mức lương khá , Một mức lương đủ để thực hiện ý nguyện của mình sau một năm, trước khi con gái mình vào lớp 1.

Vậy nhưng mình lại vô cùng băn khoăn. Mình nên làm thế nào là tốt nhất cho Ti đây? Nếu mang Ti theo thì chắc chắn mình không thể làm việc tốt, đồng thời cũng không chăm sóc con tốt được. Và tiện nghi sinh hoạt cũng sẽ thiếu thốn đối với Ti. Và quan trọng hơn là việc học và môi trường sống của Ti sẽ đảo lộn. Nếu đi học thì ti cũng sẽ bị cô lập ( nếu đúng như những gì mà con chị Quyên đã trải qua khi từ Bắc vào đây sống).

Nhưng nếu để Ti ở lại thì mình đã phạm vào điều đại kỵ mà mình không cho phép mình phạm phải , dù đó là lý do gì đi nữa.

Từ nhỏ con đã bên mình. Hơn ai hết mình hiểu tâm lý con và tính cách của con. Làm sao mình có thể để cho ai khác trông nom con được?

Gởi Ti qua cho ba Ti trông dùm ư?  Mình đã suy nghĩ khá nhiều . Ba ti dù là Ba nhưng chưa thực sự làm ba một ngày nào cả. Ti chưa bao giờ "nặng" hơn bạn bè , hay bồ bịch của ba Ti thì làm sao mình yên tâm cho được? Mình thì không thích ba ti giữ Ti để rồi Ba Ti ỷ lại vào cô em gái, hay tệ hơn là ...mấy cô bồ của ba Ti !! Quan trọng hơn, thời gian qua mình luôn để con mình ấn tượng với một người ba chỉnh chu , mực thước. Nếu giờ Ti ở với Ba, mình không chắc con mình sẽ thế nào khi thỉnh thoảng Ba Ti say khướt , bét nhè, lăn kềnh ra đó? Mình không thích con mình vừa xa mẹ, lại còn phải ở trong tình cảnh ấy. ( Một mình mình nhận hậu quả của việc ba Ti say xỉn là đủ rồi!! Giá mà ba ti thấy được hình ảnh của mình lúc say nhỉ?)

Nếu nói rằng mình chăm sóc cho Ti thì là chuyện đương nhiên. Nhưng đúng hơn là chính Ti đã chăm sóc cho mình. Ti đã giúp mình luôn luôn phấn đấu và nghị lực. Giúp mình cân nhắc những gì nên làm và không nên làm, những gì nên nói và không. Và chính con gái đã giúp bản thân mình không đi sai đường. Mình luôn làm và sống để sau này không phải hổ thẹn với chính con của mình. Lúc này mình chẳng biết làm sao cho đúng cả!! Nhưng đây cũng là cơ hội tốt cho hai mẹ con mình có cuộc sống ổn định hơn sau này. Phải làm sao đây?!!

Nếu làm việc ở sài gòn thì mức lương 5,6 triệu/tháng thì cũng chỉ đủ chi phí cho cuộc sống hai mẹ con hàng tháng, chớ chẳng thể trông đợi gì nhiều về việc kinh doanh lại sau này! Mà nếu cuộc sống hai mẹ con mình tiếp diễn mãi như vậy thì ...không gì khủng khiếp cho bằng!!

Thật nan giải quá đi!

Monday, February 15, 2010

Ti dạo phố Hoa

Duong Hoa Nguyen Hue





Photobucket


Photobucket


Photobucket



Photobucket


Photobucket


Photobucket

Photobucket



Photobucket


Photobucket


Friday, February 5, 2010

Một ngày cuối năm


Một ngày cuối năm rãnh rỗi. Lang thang....

Chạy xe qua bao con đường thấy điểm chung là phố xá tấp nập và đông đúc hơn thường ngày. Vài nơi nhiều người đang mãi mê trang trí cho ngày Tết sắp đến. Đến đâu cũng nghe những ca khúc chào Xuân rộn ràng. Lòng nao nao.

Lại một mùa Xuân đến.

Rồi, tản bộ dưới nắng chiều trên đường Hai Bà Trưng. Ngang con hẻm có Nhà Hàng Pháp mà ngày xưa mình hay ghé. Chùng lòng, đứng lặng. Nhìn xuống bóng mình đổ dài nghiêng nghiêng, vẫn dáng dấp cũ, vẫn bồng bềnh mái tóc. Mọi thứ như cũ. Khác chăng là trái tim mình đã chắp vá nhiều hơn. Nhiều vết thương chồng chất lên hơn. Lòng nghe se sắt!

Nơi này của năm xưa, sao cảm giác hư hư thực thực. Ngày ấy với mình hôm nay sao vời vợi xa.

Bạn đang đọc những lời này, xin cho tôi hỏi, Bạn có khi nào nhớ về những ngọt ngào mà bạn đã có trong đời? Bạn sẽ ước thế nào khi nhớ về nó?

Với mình - Ngay nơi này đây, cũng chẳng phải là nỗi nhớ ngọt ngào!

Quay mặt bước đi, bất giác đôi tay mình nắm chặt vào nhau ... Chẳng khác khi nãy là mấy, bóng của mình trông càng thêm đơn độc, đổ dài ...chông chênh!

Người ta đi ngược về xuôi. Còn mình , cứ đi , đi mãi.

Hôm nay, Ngày mai là những chuỗi ngày dài đầy khó khăn nghiệt ngã. Ngẫm hỏi bản thân ,Tôi ơi, sao cứ miệt mài, sao mãi đa đoan, để truân chuyên cuộc đòi ?

Đó gọi là số phận đấy ư ?

Năm mới đến. Mình 30. Có thể xem là đã đi hết nửa cuộc đời ( với mình 30 năm có lẽ đã hơn 2/3 cuộc đời rồi nhỉ) . Chợt thấy thời gian thì nhanh, mà đời người thì quá ngắn.  Nắm chặt bàn tay bé nhỏ của con , mò mẫm cuộc đời. Mò mẫm lòng người. Hạnh phúc cứ như đang chơi trò chơi trốn tìm.

Nghe như tiếng ai đó đang thở dài với tôi....

Ngày mai sẽ đến...
Xuân rồi sẽ qua...
Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ

Phải không bạn?

Wednesday, February 3, 2010

Buồn!



Tuesday, February 2, 2010

Người đẹp !

Sis Bình


Người rất đẹp! Cảnh cũng đẹp. Nhưng đẹp nhất là .....cái áo đầm! Thích cái áo của sis Bình quá đi! hehe
Mà bí quyết làm sis trẻ mãi như tuổi ...17 là gì vậy? Sao thấy sis trẻ hoài!!

Em có cố gắng mấy thì cũng chỉ có thể làm mình trẻ giống hồi ...28 mà thôi ! ( hiện nay em 29 +2 tháng tuổi ,hơ hơ)

 Hỏi nhỏ chị Bình, vòng 1 của chị có tốn $2000 không mà sao nhìn ....thích vậy? kaka :))