Lời tạm biệt
Hôm nay , em đã cho mình được khóc một lần nữa. Em khóc không sợ ai thấy, ai nghe. Tất cả những gì đã trải qua như một cuốn phim quay chậm trong đầu em. Em đã để cho cảm xúc của mình sống lại những thời khắc đó. Buồn, tủi, nhục , tuyệt vọng và cô đơn. Em khóc một lần này nữa!
Con người ai cũng có quá khứ. Có quá khứ thì mới có hiện tại và tương lai. Ngày hôm qua thôi, em đã rất ước gì mình đừng có mặt trên cõi đời này. Em tự hỏi cuộc đời của mình đã có điều gì tốt đẹp đáng để nhớ, để níu bám vào không? Hoặc chí ít là một ký ức lúc còn thơ cũng được! Nhưng em không có gì hết, chẳng có gì!
Nhìn con gái vô tư đáng yêu, em lại khóc....
Em khóc vì lỗi mình quá lớn!
Rồi cũng chính con gái .....Em mong được sống tiếp với một cuộc đời, bắt đầu từ một cuộc đời không quá khứ.
Em đã rất yêu thích blog của mình. Vì nơi đây em có thể tâm sự chân thật nhất nỗi lòng mình. Suốt mấy năm qua nó đã đồng hành cùng hai mẹ con em mỗi ngày, khi vui, khi buồn, khi tuyệt vọng! Thế nhưng....đây có lẽ là lá thư tạm biệt. Em sẽ không update nữa trong thời gian tới. Em đã đi quanh quẩn mãi ở một nơi mà em tự xây lên để giam hãm chính mình.
Có thể một ngày nào đó em sẽ quay lại đây, để lại kể về mình, về con của mình, và cuộc sống xung quanh hai mẹ con. Nhưng đó sẽ là một cuộc đời không hề có quá khứ!
Em cảm ơn tất cả mọi người đã chia sẽ với em trong thời gian qua. Em biết có rất nhiều người âm thầm quan tâm đến cuộc sống đầy biến động của em. Dù thế nào, em cũng cảm ơn sự quan tâm của tất cả.
Chúc mọi người sức khỏe,
Em
Hai mẹ con cứ thế này, vài bộ đồ, rồi ...đi thôi!