Nghe tin chị được học bổng đào tạo giảng viên của một trường Đại học Mỹ đã làm gia đình thật vui. Chị sẽ đi học 2 năm, mỗi tháng còn được lãnh một triệu nữa. Sau khi học xong chị sẽ phải dạy tại trường 7 năm với mức lương mỗi tháng khá cao. Nếu phá vỡ hợp đồng thì phải bồi thường cho họ 400 triệu. Thế mà ba mẹ rất vui vẻ ký giấy bảo lãnh. Nhưng cái chính là chị có nhiều cơ hội giảng dạy tại các trường Đại Học lớn. Và với học bổng danh tiếng đó chị có khả năng được các trường ĐH của những quốc gia khác mời dạy. Nhà mình ai cũng vui mừng cho chị. Như là duyên phận, chị vốn có khả năng giảng dạy và sức truyền đạt tốt. Trước kia chị đã đi dạy thờii còn Sinh Viên. , chị luôn có phương pháp giảng dạy tốt . Trước đây tiếng Anh của chị không bằng mình, nhưng giờ chị vượt xa mình vì ... haiiiiiyyyy. Giờ việc chính là ba mẹ sẽ thay phiên nhau vào Sài Gòn chăm sóc cho Cu Bin 6 tháng tuổi của chị trong thời gian chị đi học. Híc, thời gian tới mình cũng đi học nhiều thứ và còn chăm sóc Ti nên không giúp chị được!
Chúc mừng Hà.
Status
Friday, April 25, 2008
Tuesday, April 22, 2008
Về ....
Chuyến tàu về quê lần này mình cảm thấy không nặng nề như những lần trước. Dù cũng vẫn giống như những lần trước.... về chỉ khi cần làm những giấy tờ cần thiết.
Suốt dọc đường về, dõi mắt nhìn hai bên ngoài khung cửa sổ con tàu. Khung cảnh bên ngoài luôn luôn chỉ có một màu vàng khô nắng cháy, hiếm khi thấy được màu xanh của cỏ cây.... chắc cũng sắp ...mùa mưa đến rồi..
Thường thì con gái sẽ ngủ khi tàu về đến ga Mương Mán. Nhưng lần này thì không, con gái có bạn cùng chuyến tàu nên chẳng thể ngủ được....
..............................
Về đến ga Phan Thiết, kéo valy, tay mình dắt theo con gái đang ôm bupbe. Hình ảnh ấy của hai mẹ con vẫn thường thu hút những ánh mắt của mọi người trên đường. Và lần này cũng vậy....
Những tiếng mời mọc của mấy người xe ôm và taxi chờn vờn cản bước chân hai mẹ con. Trời nắng chang chang. Thôi, đi taxi cho đỡ nắng!
Câu hỏi quen thuộc. Chị về đâu? Đã bao nhiêu lần rồi, nhưng mình cũng không thể nhớ được tên đường của nhà mình. Dù con đường ấy đã có tên được 3 năm rồi. Những lần về không nhiều nhưng cũng không ít. Thật lạ là mình không tài nào nhớ một cái tên. " Anh cứ đi về Đức Long, đường vào Chùa Bảy Đầu Rồng"
Taxi gần vào con đường. Mình không quên tìm cái bản ghi tên của nó. Trần Lê. Lần này thì chắc sẽ không quên nữa. Cũng như những lần trước, kêu bác tài chạy chầm chậm để mình ...không phải dừng lại nhầm nhà người khác. Quả thật! Xóm mình đã thay đổi quá nhiều. Nhà mình cũng xây mới. Không lần nào mình không chạy vượt qua khỏi nhà của mình.
Về đến nhà, con gái đã đờ đi vì buồn ngủ, dỗ dành con uống một ly sữa thay cho bữa cơm trưa. Ông ngoại cột cho con cái võng trên lầu. Gió biển thổi lên lồng lộng mát. con ngủ ngay.
Mình cũng ngủ....
Giấc ngủ không sâu đã làm mình thức giấc sau đó nửa giờ. Vẫn buồn ngủ nhưng biết cố gắng cũng không ngủ được. Thôi,
Đi vòng vòng quanh nhà. Ba mẹ đi đâu rồi, nhà dưới đóng cửa. Mình được dịp đi xem từng góc nhà. Mấy lần trước về rồi đi vội vã, và cũng chẳng có tâm trạng.
Nhà thật đẹp! Nhưng sao cảm giác thật xa lạ. Mình cứ đi vòng vòng cố tìm lại những thứ quen thuộc cũ.
Đập vào mắt ngay là cái bàn thờ. Ba bài vị. Ông bà nội và chú Tho, người em song sinh với ba. Trước đây, người thờ chính là bác hai, nhưng không biết ông sống thế nào mà đã bán sạch mọi thứ..., bán luôn cả ba bài vị!! Nghĩ mãi, mình cũng không hiểu người ta mua bài vị về để làm gì??? Ba đã làm lại bài vị cho ba người và lập bàn thờ.
Nhà mình từ trước đến giờ không thờ ai. Nên nhìn bàn thờ cảm giác mình thật khác lạ. Bước tới, nhìn lên những bài vị , mình đã biết tên ông bà Nội và chú Tho.
Bà Nội chết khi ba và chú Tho được 3 tháng tuổi. Khi ấy ông Nội không ở nhà. Ông đã bỏ đi theo cách mạng. Bà chết khi năm đứa con con nhỏ. Cô Hai khi ấy chỉ vừa 5 tuổi. Tay nắm chặt chùm chìa khoá của bà nội đưa. Bà vừa chết đi thì các cậu dì, cô chú hai bên nội, ngoại của ba dành nhau chìa khoá rương hòm, tàu, xe, tài sản. Chẳng là khi ấy bà nội là ..gọi là gì nhỉ..chủ điền à?? Sau khi đã dành nhau tài sản. Số phận của 5 chị em ba thì được xô đẩy. Ai dành được nhiều tài sản thì có bổn phận giữ những đứa cháu. Và sự xô đẩy đó đã làm 5 chị em ba mỗi người mỗi ngả. Chỉ có ba và chú Tho vì là song sinh mới 3 tháng tuổi nên được ở gần nhà nhau. Khi ba có ý thức thì cũng là lúc ba nhận ra mình đang ở đợ cho chính cô, cậu của mình!! Những anh chị em khác cũng vậy!!.... Ái chà, để viết lên cả cuộc đời ba chắc là phải mất cả tháng quá! Hôm khác sẽ dành cho ba 1 entry vậy!
Cuối cùng cũng tìm được vài thứ. Cái tủ sắt đựng sách truyện của mình có màu nhôm nay đã được ba thay màu áo! Nó đã đựng rất nhiều truyện Tranh, Tiểu Thuyết hay của mình. Nhưng sau khi bị ba đốt truyện, mình đã chuyển truyện và sách lên ...góc la phông trần nhà. Thay vào tủ là những thứ linh tinh con gái.
Cái giường lò xo. Nó cũng được thay cùng màu với cái tủ. Trong nó vẫn bền. Mình không thích cái giường lắm, vì hồi đó không có nệm, chỉ có cái chiếu và cái mền thật dày lót lên trên. Và nó cứ vang ra tiếng động mỗi khi trở mình. Thật khó khăn khi mình nằm đọc sách, truyện nửa đêm với ánh đèn điện trái ớt mờ mờ, mỏi mình mà không dám trở tư thế nằm vì sợ dưới nhà ba mẹ phát hiện cái tội thức đêm đọc sách!!
Bộ bàn ghế sa-lon gỗ có tuổi trên 20 năm trước kia nằm ở phòng khách chính. Nay được chuyển lên phòng khách trên lầu. Phòng khách chính dưới nhà sang trọng với bộ sa-lon gỗ mới....
Đây là đồng hồ treo tường mà mình đã học coi giờ. Tính đến nay nó cũng đã trên 25 năm tuổi ...gõ tích tắt từng giây!! Nhà mình ai cũng công nhận là nó bền và tốt hiếm có!
Nhà cũ cũng có 1 cái cầu thang gỗ, nó dốc và khoảng cách các bật thang khá cao, nó dẫn lên cái gác gỗ của mình. Nay thì không còn, thay vào đó những bật thang lầu bằng đá hoa cương! Mình nhớ cái thang gỗ cũ, nhớ cái gác gỗ cũ. Nó tuy nóng và bụi bậm nhưng nó mang nhiều kỷ niệm của mình. Mình hay trốn một mình trên mái nhà với góc tường gác gỗ. Mình có thể ngồi trên mái nhà ngắm sao hàng giờ mà không ai có thể tìm ra mình!
Khung hình này trước đây treo ở phòng khách, nay nó chuyển vào phòng. Nhắc đến hình mình không thể chờ đợi nữa. Lôi hết album hình cũ ra xem....
Dù là hình cũ lâu năm. Nhưng mỗi lần về mình đều lấy ra xem. Và cảm giác khi xem cứ như là chưa từng nhìn thấy chúng trước đây. Xem album gia đình, mình luôn có cảm giác mọi chuyện cứ như chỉ mới qua....Cười khi bất chợt thấy lại hình ảnh trẻ con, đỏng đảnh của mình. Đôi khi buồn vì những tấm hình nào đó gắn với sự kiện hay liên tưởng đến sự việc nào đó tuổi thơ của mình....
Mở tủ cất album hình. đập vào mắt mình là cái bình rượu thật lớn của ba. Trong đó có rấất nhiều vị thuốc được ngâm. Và có cả con rắn độc rất lớn. Nhiều năm rồi mà bình rượu vẫn còn. Chợt nhớ tới bệnh đau bao tử của ba. Có lẽ đã lâu rồi ba không còn uống rượu nữa
Lại đi vòng vòng, chụp tất cả ...bộ chuông, mõ của ba.
Hành lang dọc trên lầu
Hành lang phía trước nhìn xuống đường. Mình rất thích vị trí hướng nhà mình. Cửa nhà đối diện hướng mặt trời mọc.
Xe của mình bán lại cho ba mẹ. Ba xài mà cứ như mới mua hôm qua í!!
Phòng khách chính!
Những chậu hoa kiểng trong sân nhà.
Con chó Lucky 11 năm tuổi, cả nhà hay gọi nó là ki. Nó giờ đã già, răng gần rụng hết. Nó là con chó sống lâu nhất mà nhà mình từng nuôi. Trong trí nhớ mình thì nhà nuôi con chó bẹc-giê đức là đầu tiên. Nó cao to nhưng lại đần độn! Vì không có ai dạy. Ba mua nó trong một lần chạy xe chở hàng qua Trung Quốc. Cách đây cũng 20 mươi năm. Nó gây ấn tượng nhiều cho mình đến giờ là mỗi lần ăn cơm xong, mình hay chọc nó bằng cách lấy muỗng giả vờ cạo nồi cơm. Cố tình cho nó biết là ...hết cơm rồi. Mỗi lần nó nghe tiếng cạo nồi thế nào nó cũng gào lên sủa vang. Cứ như muốn nhắc cho mình biết là phần của nó vẫn chưa có. Mà con chó này thật là sướng. Vì phần cơm của nó vừa to, vừa đầy đủ, chẳng khác gì một con người. Mẹ đã cho ông cậu con chó đó và ông ta đem bán lấy tiền uống rượu!!
Con thứ hai mình nhớ là con chó Mực. Gọi nó là chó Mực đơn giản là vì nó chỉ có một màu đen, đen tuyền, đen chẳng khác gì ...tóc nàng Bạch Tuyết! Nó là con chó mình không bao giờ ...chạm đến ..mãi cho đến khi nó chạy đi qua hàng rào nhà người ta lượm cho mình quả cầu lông. Vì mình không chui qua được! Thế là mỗi lần chơi đánh cầu lông, mình đã có nó đi lượm cầu...dù quả cầu lông chỉ nằm cách mình 4 bước chân! Nhưng mãi mình vẫn không nhớ đã mất nó như thế nào!!
Con thứ 3 mình nhớ cũng là con Lucky. Nó là con chó xinh đẹp và thông minh. Nó là con chó duy nhất trèo lên được cầu thang gỗ cao và dốc dẫn lên gác của mỉnh. Nó rất thông minh. hay chạy nghịch rầm rầm trên mái nhà tôn. Vì nó đi lên đó như cách của mình...qua cửa sổ của căn gác. Nó có thể nhận biết thành viên nào đó trong nhà sắp về. Dù đang ngồi trong gác với mình, dù không thấy gì, nó bỗng phóng ào qua cửa sổ chạy hướng về cứa chính và nhìn xuống đường sủa vang mừng rỡ chào đón người nhà. Mặc dù chủ nhà đang vẫn còn đi về từ trước nhà hàng xóm. Nó đã chết khi chỉ sống được 1 năm. Nó chết rất trẻ và chết rất thảm. Dù không biết nó bệnh gì, nhưng nhà mình đã mang nó đi chữa và cho chích thuốc, uống thuốc, nhưng nó vẫn bệnh. Cả nhà đoán nó bệnh nan y. Trong cảm giác hồi hộp và sự buồn bã của em trai. Một buổi sáng, nó đã ra đi ...miệng nó đã hộc ra máu tươi. Điều đó đã mang lại đau lòng cho cả nhà. Em trai và em gái mình đã khóc nhiều vì cái chết của nó.
Còn con ki già này thì rất giỏi, nó rất giỏi ..bắt chuột! Vì sao nó biết bắt chuột?? Đơn giản là vì vô tình lúc mang nó về ba có mang thêm con mèo con. Hai chúng nó sống và lớn lên với nhau, đùa nghịch cùng nhau. Không có cãi nhau, đuổi bắt nhau như vốn dĩ điều phải có giữa chó và mèo. Những lần mèo bắt chuột vô tình nó đã dạy cho con ki cách bắt. Thế là chúng nó trở thành cộng sự của nhau. Nhà mình khi ấy nấu rượu gạo, luôn nấu cơm , ủ hèm, nên nhà chuột nhiều. Vì thế, mỗi sáng nào ba cũng phải dọn tàn cuộc ..là vài xác con chuột trên nền nhà.
Nhưng ngày con mèo lớn, nó đã làm biếng, nó chỉ ham đi ...tán mèo cái hơn là bắt chuột!! Nản tiếng kêu ai oán của nó mỗi đêm, ba đã túm nó vào bao ....quẳng đi.
Mất đi cộng sự, con Ki gặp khó khăn trong việc bắt chuột! Nó rượt đầu này, con chuột lỉnh đầu kia. Nhưng cũng chính vì vậy mà nó đã thông minh lên rất nhiều. Nó biết cách dồn con chuột vào đường cùng, vào góc hẹp...
Nhưng đôi khi ba cũng hợp tác để giúp nó. Mình nhớ cái cảnh ba một đầu, dồn con chuột chạy. Còn con Ki đứng săn một đầu. Chỉ chờ con chuột ló đầu ra là .....phập...crack...con chuột tử trận tức thì với cái đầu biến dạng!
Nhà giờ không còn chuột. Nó trông rất buồn. Nhưng giờ thì nó cũng đã già. Nếu có chuột không biết nó còn sức để đi săn không nữa?
( Mệt quá! Còn tiếp)
Lại đi vòng vòng, chụp những gì có thề chụp...
Cái động! Ở đây ai cũng gọi nó là Động. Đó là khu nghĩa địa lớn phía sau cách nhà mình khoảng 1000m. Nó là khu nghĩa trang lớn, có nhiều cây dại và gai dại. Trước kia ngồi trên mái nhà ban đêm mình hay nhìn lên đó. Trên đó tối thui u ám. Mình hay cố gương mắt nhìn để xem có gì khác lạ hay ngọn lửa ma quái nào trên đó không. Những ngọn lửa ma mà thời trẻ con đám con nít chơi với nhau hay truyền miệng... Nay cái động đã không còn, thay vào đó là tầng tầng lớp nhà mọc lên dày đặc. Có nhiều cư dân bị mất nhà do nước biển xâm thực đã chuyển lên đó khai phá đất và cất nhà.
Ra trước nhà, nhìn về phía chùa Bảy đầu rồng. Trước kia mình không thấy ông phật bảy đầu từ cái gác gỗ sau nhà. Nay thì có thể thấy rất dễ dàng từ hàng hiên. Gọi là Chùa bảy đầu rồng vì trên đỉnh chùa có một tượng phật lớn, phía sau đầu ông có mọc 7 đầu con rồng. Nên chắc vì thế mà người ta gọi đó là Chùa Bảy Đầu Rồng. Ngày xưa mình hay chơi trong chùa. Trong chùa có nhiều hoa sứ và ao cá. Mình thích chơi ở đó vì nó mát, và vì ...chơi ở đó luôn có tâm trạng hồi hộp là ..sẽ bị mấy thầy rượt đuổi ...không cho chơi!!
Nghe tiếng động trong phòng. Bước vào thấy con gái đã tự xuống khỏi võng sau khi thức dậy. Hỏi con ngủ ngon không, con chỉ cười, thế là chụp luôn.
Trong phòng này, ba đã treo hình mình và một khung hình con gái mình bên cạnh. Tấm hình này mình chụp lúc 20. Hic, giờ sao mình khác quá zị ?!!
Con gái dậy rồi. Mình chẳng đi đâu được nữa. Nằm với con 1 tí thì ông bà ngoại về. Thì ra ông bà ngồi uống cà-phê phía trước đối diện xéo nhà mình. Hai mẹ con đi tắm thì cũng 4 giờ chiều. Có hẹn với con bạn thân 5h30PM đi ăn Bánh Xèo. Giờ con sớm, ngồi nói chuyện với ba mẹ và cho con gái ăn chút cháo bà ngoại nấu. Ba mẹ không nhắc gì chuyện cũ của mình. Chắc là lần trước mình không chịu nổi nên đã gào lên và nói thẳng. Mình không thích về nhà vì những lời nói của ba mẹ. Dù mình khổ cùng cực thế nào, mình có thể đi đến những nơi khác, nhưng nhà là nơi duy nhất mình không muốn về!! Mình biết là mình đã nói quá nặng. Nhưng....mình không kiềm được! Ba mẹ chắc chắn đau lòng lắm! Nhưng giờ ba mẹ không còn nhắc gì nữa!!
Ngồi nghe ba mẹ nói gì đó về ...sự lên đồng...nào là ứng lên ....Mình hỏi. Thì ra là bà Mai đồng cốt trong xóm.
-Ba mẹ tin chi mấy chuyện đó?
Mẹ nói "Nghe nhiều người nói nó xem người chết rất đúng"!!
Mình nghe phát chán. Không có ma quỷ , thần thánh nào nhập vào cái bà trông dơ ơi là dơ, nợ nần khắp xóm. Nhìn bả nhìn còn muốn ói thì thần thánh nào nhập nổi vào người bả. Mẹ cứ tin tào lao!!
Có lẽ biết tính mình nào giờ chẳng tin mấy chuyện đó. Mẹ không nói nữa! Hơ
Nhà chợt cúp điện, sẳn dịp mình lấy xe đèo con đi chơi luôn. Đem theo hộp kem trị nám mua dùm cho Lan. Mua dùm cho nó đợt trước, xài đươc, nó hối thúc mình mua hoài. Vợ chồng nó rủ mình đi ăn Bánh Xèo ở phía sau khách sạn 19/4. Đúng là ngon và rau sạch hơn ăn ở đường Bánh Xèo Tuyên Quang. Mình lâu rồi không ăn. Giờ ăn lại, cố lắm cũng chỉ ăn được 5 cái ( Bánh Xèo Phan Thiết khổ mỗi cái chỉ lớn hơn miệng cái chén 1 chút). Ăn xong vợ chồng nó rủ đi cafe. Lại một cái quán lớn sân vườn, trong một con hẻm. Chớ không phải ở các quán có tiếng ở PT. Nhưng đúng là quán đẹp và rộng. Có đầu tư cao! Ngồi tán dóc đủ thứ chuyện đến gần 9h. Mình kêu về! Trên đường về gió lạnh mà con gái mình thì thích với không khí đó. Ngang quán Bánh Canh nổi tiếng gần nhà. Thèm ăn nhưng ăn không nổi nữa. Cũng tấp vào mua cho ba mẹ, và cho con gái ăn thêm.
Về đến nhà , vẫn còn cúp điện, đốt đèn cày đem lên lầu cho ba mẹ và con gái ăn Bánh Canh. Ba nói 10h mới có điện. Thấy trời mát quá, ba mẹ lau sạch hàng hiên và lấy gối mền biểu hai mẹ con nằm ngoài này cho mát. Hôm nay trúng ngày rằm. Và thêm nhà không có điện, ánh sáng của Trăng phát huy tác dụng tối đa. Thật là đẹp!! Gió thổi đến tê lạnh!!
Trăng bị che khuất bởi mây, Ti nói " Trăng ngủ rồi".
( còn tiếp)
Sáng mình dậy sớm. Con gái vẫn ngủ say. Mình muốn đi xuống biển. Mẹ nói, giờ xuống đó không có chổ đứng đâu, vì nó lở sâu vào đất rồi. Nếu muốn dạo biển thì phải đi xuống xa lắm! Ý định của mình là xem biển đã lấn vào đất liền như thế nào mà!
Đúng là chẳng còn chổ nào để đứng!
Trước đây, ngoài 1 bờ cát biển rộng, tiếp đến là hai dãy nhà, 1 con đường, rồi 1 khoảng đất của ao muống, tiếp đến là 1 dãy nhà nữa mới đến dãy nhà của mình. Nhưng nay, bờ cát biển đã mất. Và một dãy nhà cũng đã mất, và nguy cơ cũng sẽ mất tiếp dãy nhà nữa. Mọi người dùng cọc, bao cát, đắp đê để chắn biển. Nhưng có vẻ chẳng giữ được bao lâu. Cái ao rau muống nay đã không còn. Người dân mất nhà đã dời vào đó và di tản nghĩa địa. Thời gian đúng là xói mòn nhiều thứ, thay đổi nhiều thứ!
Đi bộ xuống Sở. Dưới này thoáng đãng hơn. Sáng sớm mọi người đi kéo lưới. Đã lâu lắm rồi mình mới thấy lại những hình ảnh này.
Về nhà, đã thấy ba đi mua đồ ăn sáng. Bánh hỏi lòng heo. Một món ăn mình thích. ăn xong, bà ngoại bồng Ti đi chơi để mình thay đồ đi công việc. Chạy một vòng từ Phòng Xuất Nhập Cảnh đến Sở Tư Pháp, rồi lên Phường làm thêm bản sao giấy khai sanh cho Ti. Về đến nhà, thấy ba đang dùng điện thoại quay video Ti, Ti thì vất vả xoay sở với cây lau nhà dài ngoằn. Miệng con thì lầm bầm " Lau nhà cực quá"!! Ông ngoại tay quay video mà miệng cười ha hả vì lời nói dễ thương của con!
11h ăn trưa, hai mẹ con chẳng làm gì, lại đi vòng vòng sắp xếp đồ vào vali để chuẩn bị vào lại SG. Thật bực mình, về từ hôm qua mà đến giờ gần đi mới phát hiện là nhà mình có bộ Karaoke hoành tráng! Hic, tranh thủ còn 30' nữa , nhờ ba mẹ mở karaoke để hát... tranh thủ vớt vát 3 bài, và đây là thành quả....cây nhà là vườn...
Trên đường ra ga, mình không quên ghé mua một phần Mì Quảng để mang vào Sài Gòn ăn buổi tối. Mì Quảng Phan Thiết, một món mình thích , và nhất định phải ăn mỗi khi có dịp đi về.
Ngồi trên tàu vào lại Sai Gòn. Con gái ngủ ngay khi tàu vừa chạy 10 phút. Mình cũng chớp thời cơ..ngủ luôn..
Hay về lại những ngày Lễ nhỉ??